Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Mồng chín tháng Giêng ở Nhạc Thành, bầu trời đêm không sáng sủa. Trăng rằm giấu ở trong khe hở của mây, đen tối không rõ.

Màn đêm bao phủ, gió lạnh từng cơn thổi tới, Cố Khinh Chu xuống ô tô chỉ một lát tay liền đông cứng.

Vào đêm, bến tàu nơi xa lại có tiếng người ồn ào, phía tàu biển chở khách chạy định kỳ đến Nam Dương có tiếng còi hơi thứ hai.

Sau ba tiếng còi hơi, thuyền sẽ chạy.

Thanh âm còi hơi đinh tai nhức óc thúc giục các lữ khách vội vàng lên thuyền. Ống khói tàu biển dày đặc sương mù, cuồn cuộn hướng về phía trước, tựa như thủy triều mãnh liệt.

Mọi người chen chúc trên giường thang đu, lại bị phó quan Đốc Quân phủ ngăn lại.

"Sao lại thế này a? Không xếp hàng sao?"

"Dựa vào cái gì các ngươi lên trước a?"

"Mau tránh ra? Người khác cũng sốt ruột phải lên chứ!"

Trong đám người thanh âm oán giận không ngừng, quay đầu lại nhìn thấy quân sĩ cao lớn uy vũ, súng kê trên vai, đạn lên nòng, tức khắc toàn bộ im tiếng, yên lặng hướng bên cạnh mà đứng.

Thế nhân bắt nạt kẻ yếu đều lấy súng ra doạ.

Tư phu nhân đi theo thân hầu mở đường, chậm rãi bước lên tàu biển chở khách. Nàng đội nón rộng vành, nón che một nửa khuôn mặt, người ngoài thấy không rõ mặt nàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cằm nàng nhỏ nhắn mềm mại. Áo khoác lông chồn khoác trên người, cho biết Tư phu nhân tôn quý.

Cố Khinh Chu ở phía sau, quần áo bình thường cũng mang theo nón rộng vành, trên mũ có đính hai viên bảo thạch màu hồng.

Lên tàu biển chở khách, Tư phu nhân lập tức hướng khoang hạng nhất đi.

Tài công chính sốt ruột, vội vàng nhìn thuyền trưởng nói:

"Vị này là ai a, đừng để va chạm khách quý khoang hạng nhất. Đắc tội khách quý, chúng ta chịu không nổi trách nhiệm đâu!"

Thuyền trưởng âm thầm trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, nghiến răng nghiến lợi mắng:

"Ngươi mù à, đó là Tư phu nhân!"

Tài công chính lập tức không dám nói lời nào. Thuyền ngừng ở Nhạc Thành, ai dám đắc tội Tư phu nhân?

"Không cần kéo tiếng còi hơi thứ ba, chờ Tư phu nhân xong việc hẵng nhổ neo". Thuyền trưởng nhỏ giọng phân phó.

Tài công chính nói vâng, đi xuống phân phó.


Tư phu nhân mang theo Cố Khinh Chu, đi tới cửa khoang thuyền thứ mười ba, liếc nhìn phó quan.

Phó quan gõ cửa.

Không có âm thanh nào.

Phó quan định gõ lần nữa thì thấy Tư phu nhân một phen đoạt súng trường trong tay thân hầu, nhằm hướng cửa đang khoá bắn một nhát súng.

Một tiếng vang lớn, kinh động mọi người khoang hạng nhất. Có người vươn đầu ra xem, nhìn thấy một đống người như vậy, biết được sự tình không tốt, lại lùi đầu về. Việc không liên quan mình, không ai nguyện ý trêu chọc phiền toái.

Tư phu nhân sau khi đập nát cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trong phòng toả ánh đèn vàng ấm áp phủ kín khoang thuyền nho nhỏ, ấm áp mà chặt chẽ, còn có hương thơm nước hoa nhàn nhạt của nhãn hiệu nổi tiếng.

Cố Khinh Chu cũng đi theo vào khoang thuyền.

Nàng nhìn thấy một nữ tử ngồi ở trên giường, tóc ngắn chỉnh tề, ánh đèn dừng ở trên mặt nàng, nàng tư dung thời thượng lại mỹ diễm, trong mắt có mênh mang thủy sắc.

Là Ngụy Thanh Gia.

Nàng vì chạy trốn, thay đổi giả dạng, cắt phăng mái tóc dài. Ngụy Thanh Gia để tóc ngắn càng có vẻ trẻ hơn tuổi, giống nữ học sinh, càng thêm xinh đẹp tinh xảo.

"Tư phu nhân, Tư Thiếu phu nhân." Ngụy Thanh Gia biết được chạy trời không khỏi nắng, an tĩnh ngồi, vẫn duy trì dáng vẻ cao quý của nàng. Vòng eo nàng mềm mại thướt tha giờ phút này ngồi rất thẳng, đóa kiều hoa này đã nở rộ.

"Ngụy tiểu thư, vội vã như vậy là chuẩn bị đi nơi nào?" Tư phu nhân mỉm cười hỏi. Tươi cười dịu dàng, giống một vị mẫu thân hiền lành.

Ngụy tiểu thư ánh mắt trong trẻo, tựa ánh trăng lạnh lẽo mà trong suốt:

"Ta muốn đi đâu, không tới phiên Tư phu nhân tới hỏi đi? Xin hỏi ngài có quan hệ gì với ta?"

"Ta tự nhiên không có quan hệ gì với Ngụy tiểu thư." Tư phu nhân tươi cười không giảm chút nào, Ngụy Thanh Gia này hiển nhiên không đau không ngứa mà nói, căn bản không có chọc giận Tư phu nhân: "Chỉ là, Ngụy tiểu thư cho Tư gia chúng ta một đại phân lễ trọng như vậy, liền đi nhanh thế sao, ta không tiễn đưa ngươi sao được?"

Ngụy Thanh Gia thần sắc bất biến, đế tay áo hơi cương.

Như thế nào có thể không sợ hãi?

Tư phu nhân tàn nhẫn, phân tàn nhẫn này người trẻ tuổi như Cố Khinh Chu cùng Ngụy Thanh Gia đều không thể bì kịp.

"Phu nhân, ngài muốn giết ta?" Ngụy Thanh Gia hỏi, ánh mắt hơi lóe, mang theo vài phần hài hước.


Ngụy Thanh Gia lúc này ngược lại an tĩnh lại, nhiều phân chắc chắn. Nàng phái người trên bến tàu đi báo cho Tư Mộ, cho người nọ một tuyệt bút tiền.

Tư Mộ hại chết muội muội Ngụy Thanh Gia, hắn đối Ngụy Thanh Gia trước sau có phần áy náy, hắn sẽ đến hỗ trợ. Chỉ cần kéo dài thời gian, là có thể chờ được Tư Mộ.

"Giết ngươi?" Tư phu nhân lãnh trào.

Khóe môi Tư phu nhân có mỉa mai nhàn nhạt, ánh mắt chậm rãi ngưng tụ, trong hung ác lộ ra vẻ cố tình làm bậy:

"Ta sẽ không giết ngươi."

Ngụy Thanh Gia ngón tay thu nạp đến càng thêm khẩn. Tư phu nhân tiếp tục nói:

"Ta sẽ đem ngươi bán đến kỹ viện đê tiện nhất Nam Dương, để ngươi chịu vạn người yêu thương."

Con ngươi Ngụy Thanh Gia thu liễm, dưới ánh sáng ngọn đèn vàng, nàng sắc mặt lộ ra trắng bệch.

Tư phu nhân không có nói giỡn.

"...... Mẫu thân, hiện giờ thế đạo bất đồng, Ngụy tiểu thư thông minh xinh đẹp, nàng rơi vào nơi đê tiện đều có khả năng trở mình." Cố Khinh Chu đột nhiên mở miệng.

Từ lúc vào cửa đến bây giờ, Cố Khinh Chu trầm mặc. Nàng giống như cái bóng của Tư phu nhân, tồn tại nhưng không khiến cho những người khác nhìn chăm chú. Nàng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không dấu vết.

Ngụy Thanh Gia nhìn nàng. Tư phu nhân cười:

"Đứa nhỏ ngốc, ngươi cho rằng mẫu thân ngươi không nghĩ tới sao? Cho nên, ta tính toán rạch nát mặt nàng, làm nàng xấu xí bất kham, chỉ có thể tiếp người buôn bán nhỏ hạ đẳng nhất."

Thân mình Ngụy Thanh Gia ở trong nháy mắt này không tự chủ được run rẩy lên. Hàn ý một tia từ trong xương cốt tẩm nhập. Tư Mộ như thế nào còn chưa tới?

Ngụy Thanh Gia là trộm đào tẩu, ngay cả phụ thân nàng cùng người trong nhà cũng không biết nàng rơi xuống. Huống hồ nàng hôm nay dùng tên giả, Tư phu nhân lăn lộn chết nàng, cũng không có ai biết mà giải oan cho nàng.

Ngụy Thanh Gia đích xác có rất nhiều "Tri kỷ", trong đó có cả chủ bút toà soạn quỳ gối ở dưới váy nàng.

Chủ bút kia nói cho nàng biết toà soạn bọn họ phỏng vấn Nhiếp Vân. Nhiếp Vân nói có một vị tiểu thư thực tuổi trẻ xinh đẹp thu mua nàng, kêu nàng đi Đốc Quân phủ hãm hại Tư Mộ.

Ngụy Thanh Gia rõ ràng là phân phó những người khác đi làm.

Nghe miệng lưỡi Nhiếp Vân là muốn khẳng định chính Ngụy Thanh Gia chủ mưu, Ngụy Thanh Gia tức khắc liền minh bạch việc lớn không tốt.


Ngụy Thanh Gia biết Đốc Quân phủ sẽ không giảng đạo lý cho nàng, cũng sẽ không để nàng giảo biện, hy vọng gả cho Tư Mộ càng là hoàn toàn tan biến, nàng phải chạy trốn.

Nàng tính toán trước chạy trốn tới Singapore, lại làm thêm ở cảng sườn núi Anh quốc, lên tàu người Anh quốc đi Luân Đôn. Nàng không thể tin tưởng tàu biển Nhạc Thành nên dùng tên giả, sợ Tư phu nhân ở trên đường phái người hại nàng. Nàng thoát được nhanh chóng dứt khoát lưu loát, vẫn là bị Tư phu nhân tìm được rồi.

"Người đâu......" Tư phu nhân thanh âm ôn nhu, nghe vào lỗ tai lại mang theo ý lạnh đến xương tuỷ.

"Không!"

Ngụy Thanh Gia lúc này không còn thong dong trấn định nữa, đứng lên muốn trốn về phía sau. Đáng tiếc khoang thuyền quá nhỏ, nàng không có chỗ ẩn thân.

Nàng cả người rùng mình.

Cắt nát mặt nàng, đem nàng bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất, cả đời nhận hết tra tấn!

Không, nàng không thể sống những ngày như vậy, nàng vẫn luôn nỗ lực phấn đấu, nỗ lực làm đệ nhất danh viện, đệ nhất phu nhân, nàng là tôn quý vạn phần.

Phó quan đi đến. Hai gã phó quan đã ngăn chặn Ngụy Thanh Gia. Ngụy Thanh Gia kêu to. Phó quan thực nhanh nhẹn cắt một miếng chăn trên giường, ngăn tiếng hét của Ngụy Thanh Gia.

Ngụy Thanh Gia kịch liệt giãy giụa, hoa dung thất sắc, nàng tình nguyện chết cũng không thể tiếp thu loại khuất nhục này.

"Mẫu thân." Cố Khinh Chu lại mở miệng.

Tư phu nhân trừng nàng:

"Ngươi nếu là sợ, liền đi ra ngoài."

Cố Khinh Chu mặt mày lạnh thấu xương:

"Mẫu thân, ta thỉnh ngài không cần làm như vậy."

Tư phu nhân một trận tức giận:

"Nữ nhân này muốn hại Mộ Nhi, còn muốn thay thế vị trí của ngươi, ngươi cư nhiên nhân từ nương tay? Ngươi vô năng như thế, tương lai khó thành châu báu."

Cố Khinh Chu nói:

"Ta không ngại ngài giết nàng. Chính là lộng hư mặt nàng, đem nàng bán vào kỹ viện, đây là thủ đoạn của người dơ bẩn. Ngài một hai phải đem chính mình quy về cùng loại với nàng sao?"

Tư phu nhân giận dữ. Cố Khinh Chu tiếp tục nói:

"Mẫu thân, thủ đoạn của ngài quyết định độ cao của ngài. Ngài là Nhạc Thành đệ nhất phu nhân, sắp là Tổng tư lệnh phu nhân tam quân phía Nam, ngài là đại nhân vật cao cao tại thượng. Chính là thủ đoạn ngài dùng là thủ đoạn của lão bà kỹ viện dùng để dạy dỗ cô nương......."

Tư phu nhân giận dữ. Nàng xoay tay lại muốn phiến Cố Khinh Chu một cái tát. Cố Khinh Chu vững vàng bắt lấy tay nàng.

"Ngươi dám mắng ta?" Tư phu nhân quát lớn: "Đồ hỗn trướng, ngươi thật vô năng!"

"Ta nói chính là lời nói trong lòng. Ngài đối đãi người khác như thế nào, chính là đối đãi với địa vị của mình như thế." Cố Khinh Chu một bước cũng không nhường.


Cố Khinh Chu từ trong xương cốt chán ghét thủ đoạn này. Thủ đoạn của nữ nhân quyết định địa vị các nàng.

Rõ ràng có thể cao cao tại thượng, vì sao một hai phải đắm mình trụy lạc?

Cố Khinh Chu khi đó bắt được Cố Duy, nàng cũng chỉ là sai người đem Cố Duy ném xuống biển, trước nay không nghĩ tới tra tấn thân thể của nàng.

Không phải không thể tra tấn.

Có thể tra tấn, có thể tra tấn như các phạm nhân khác, vì sao một hai phải dùng thủ đoạn dơ bẩn hạ đẳng nhất?

Trên đời này thủ đoạn khiến người sống không bằng chết rất nhiều, Cố Khinh Chu không thích nhất chính là đem nữ nhân coi như ngoạn vật. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Cố Khinh Chu cùng Tư phu nhân cũng là nữ nhân.

Các nàng khiến nữ nhân như vậy, làm sao không phải xem thường chính mình?

Việc bỉ ổi Cố Khinh Chu sẽ không làm, nàng cũng sẽ không để Tư phu nhân làm trò trước mặt nàng.

Trừ phi nàng không biết.

"Hỗn trướng." Tư phu nhân mắng nàng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, trong lòng thực hụt hẫng.

Cố Khinh Chu miệt thị nói, Tư phu nhân không chỉ có nghe lọt được, còn muốn cãi nhau.

"Ngài nếu không thể hả giận, đem nàng đưa đến nhà giam Quân Chính phủ đi, bọn họ có biện pháp tra tấn nàng." Cố Khinh Chu nói.

Tư phu nhân trầm ngâm.

Ngụy Thanh Gia còn đang giãy giụa. Nàng trong miệng bị phó quan nhét mẩu chăn, muốn nói cái gì cũng không thể nói.

Tư phu nhân trầm mặc đánh giá nàng, trong mắt phiếm xuất tinh quang. Sau khi trầm mặc, Tư phu nhân tiếp nhận chủy thủ trong tay phó quan.

Hàn quang chợt lóe, chủy thủ vững vàng đâm vào ngực Ngụy Thanh Gia. Vỏ đao còn ở lòng bàn tay oánh bạch như ngọc của Tư phu nhân.

Nàng chậm rãi rút ra, lại cắm vào một đao.

Tổng cộng thọc ba đao, Ngụy Thanh Gia đôi mắt mở thật lớn, khó có thể tin cùng không cam lòng tất cả hiện lên trong con ngươi nàng.

Cố Khinh Chu không có động, biểu tình cũng không có biến hóa. Một màn này dừng ở trong mắt Cố Khinh Chu không thể khiến trong lòng nàng gợn sóng.

Tư phu nhân được Cố Khinh Chu khuyên giải, dùng phương pháp nhân từ nhất xử lý Ngụy Thanh Gia. Chết là sự giải thoát tốt nhất, đáng sợ nhất chính là sống không bằng chết.

Ngụy Thanh Gia trước lúc lâm chung, nghĩ:

"Tư Mộ không có tới. Hắn biết mẫu thân cùng thê tử hắn muốn giết ta, nhưng hắn vẫn không có tới, hắn cũng muốn ta chết."

Không cam lòng, Ngụy Thanh Gia nhắm hai mắt lại, phun ra một ngụm máu cuối cùng, nàng chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận