Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Trên đường trở về, Tư phu nhân đột nhiên nắm tay Cố Khinh Chu. Đầu ngón tay Cố Khinh Chu hơi lạnh.

"Ngươi hôm nay nói những lời kia, ta hiện tại nhớ lại rất là cao hứng." Tư phu nhân nói.

Cố Khinh Chu nói, các nàng làm việc không thể giống lão bà kỹ viện, Tư phu nhân sau khi tức giận, ngược lại liếc mắt một cái xem trọng Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu có dũng có mưu, hơn nữa hành sự quyết đoán lỗi lạc. Nàng có thù oán tất báo, nhưng quá trình báo thù lại có điểm mấu chốt kiên trì.

Cố Khinh Chu vẫn luôn có điểm mấu chốt của chính mình.

Đây là nàng vú nuôi dạy cho nàng. Vú nuôi nói: Thanh danh rất quan trọng, điểm mấu chốt rất quan trọng. Mặc kệ khi nào, đều không thể biến mình trở thành người không từ thủ đoạn, nếu không tương lai không thể phục chúng.

Một người thanh danh hỗn độn liền không thể khiến mọi người phục tùng, cũng khó có thể thành đại sự. Chẳng sợ dù có lợi hại cũng phải bịt tai trộm chuông, đây là xiếc mà các chính khách quen dùng.

Cố Khinh Chu nhớ tới vú nuôi, trong lòng đau đớn từng đợt thổi quét. Vú nuôi tựa hồ muốn cho Cố Khinh Chu trở thành một người có danh vọng, có thủ đoạn.

Vú nuôi không giống như là dưỡng hài tử, đảo như là bồi dưỡng một vị quân vương.

Nhưng Cố Khinh Chu lại là nữ nhân.

Có lẽ, chỉ vì vú nuôi là người có tâm địa cao rộng, bà ấy vẫn luôn chờ đợi Cố Khinh Chu có đại thành tựu. Kết quả Cố Khinh Chu quyến luyến nam nhân, làm hại bọn họ chết ở trong tay Tư Hành Bái.

Cố Khinh Chu hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo chậm rãi thấm nhập phổi tư duy nàng mới rõ ràng vài phần.

"Mẫu thân không trách ta, ta liền rất cao hứng." Cố Khinh Chu thấp giọng.

Tư phu nhân vỗ vỗ tay nàng.

Tới hôm nay, Tư phu nhân mới dùng ánh mắt nhìn thẳng coi chừng Khinh Chu người này.

Đem một người coi là đối thủ, thường thường là khẳng định đối phương cùng chính mình ở thế ngang nhau. Tư phu nhân chưa bao giờ coi trọng Cố Khinh Chu, thẳng đến mới vừa rồi Cố Khinh Chu nói những lời kia.

Phiên lời nói kia làm Tư phu nhân lược cảm chấn động.

"Việc hôm nay không cần nói cho Mộ Nhi." Tư phu nhân lại nói.

Cố Khinh Chu không ngôn ngữ. Không cần nói nhưng Tư Mộ khẳng định đã biết. Đừng nói Tư Mộ, chính là chỉ sợ Tư Đốc Quân cũng biết.

Tư phu nhân hành sự có đôi khi làm Cố Khinh Chu không thể hiểu.

Dấu diếm rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Cố Khinh Chu không có đi Đốc Quân phủ, Tư phu nhân trực tiếp đem nàng đưa đến nhà mới, cũng không có vào cửa, kêu tài xế quay trở về luôn.

Cố Khinh Chu hướng chính viện mà đi. Rất xa, nàng nhìn thấy ánh đèn. Xuyên thấu qua cửa kính, Cố Khinh Chu nhìn thấy lửa lò sưởi trong tường phòng khách dung đang nhảy múa. Đèn thuỷ tinh đem cây khô trong đình viện chiếu thật lộng lẫy, tựa châu chạm ngọc trác.

Tư Mộ ngồi ở sô pha hút thuốc.


Cố Khinh Chu vừa vào cửa đã nghe tới hơi thở xì gà mát lạnh, trong lòng có chút khẩn trương.

Từng có cá nhân cũng là như thế này ngồi ở sô pha hút thuốc, ngày thường tàn nhẫn lãnh khốc, nhìn thấy nàng lại sẽ lộ ra tươi cười. Chỉ chớp mắt, hắn trên người lại nhuộm đầy máu tươi thân nhân Cố Khinh Chu.

Đáng tiếc Tư Mộ không có nụ cười.

"Đã trở lại?" Tư Mộ lạnh nhạt hỏi.

Hắn lạnh nhạt, làm Cố Khinh Chu hoàn hồn. Cố Khinh Chu gật gật đầu. Nàng biết Tư Mộ chờ nàng là muốn hỏi kết quả.

Cố Khinh Chu ngồi xuống trên sô pha đối diện hắn, ôm lấy áo choàng nhung vây quanh chính mình.

"Ngụy Thanh Gia đã chết." Cố Khinh Chu nói cho hắn: "Nàng chết rất thống khoái, không chịu khổ gì. Mẫu thân đem nàng xuống thuyền, sẽ tìm địa phương mai táng cho nàng.

Nàng là dùng tên giả đi đến Nam Dương, không ai biết nàng trên thuyền kia, Ngụy gia về sau tìm không thấy tung tích nàng, người trên thuyền bao gồm thuyền trưởng cũng không biết mẫu thân lên thuyền làm cái gì, hết thảy đều thực sạch sẽ, sẽ không có cớ rơi xuống đầu chúng ta."

Tư Mộ không có ngôn ngữ, lại trừu một ngụm xì gà. Khói nhẹ tràn ra, lượn lờ trước mắt.

"Nàng có phải hướng ngươi xin giúp đỡ hay không?" Cố Khinh Chu trầm mặc sau một cái chớp mắt, lại hỏi.

Tư Mộ lúc này mới "Ừm".

Hắn không đi cứu Nguỵ Thanh Gia chứng minh hắn có lựa chọn. Hắn lựa chọn xử phạt Ngụy Thanh Gia.

Không phải vì chính hắn, càng không phải vì Ngụy Thanh Gia, mà là vì Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu bận rộn một phen, mở rộng chính nghĩa. Cái gọi là thắng lợi chính là phải có thu hoạch nhìn thấy người xấu bị báo ứng.

Ngụy Thanh Gia hẳn là phải bị báo ứng.

Tử vong là báo ứng cho hành vi của Ngụy Thanh Gia, cũng là thành quả thắng lợi của Cố Khinh Chu. Tư Mộ không muốn làm thành quả của Cố Khinh Chu thất bại. Huống hồ, Ngụy Thanh Gia vẫn luôn trêu chọc Tư Mộ, Tư Mộ vẫn biết hết.

"Nàng vẫn là dùng cái chết của Ngụy Thanh Quân?" Cố Khinh Chu hỏi.

Tư Mộ lại lần nữa gật đầu:

"Đúng vậy."

Cố Khinh Chu đột nhiên tới hứng thú, hỏi:

"Ngụy Thanh Quân chết như thế nào?"

Tư Mộ đôi mắt hơi hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo. Cố Khinh Chu không muốn cùng hắn đối diện, dịch đôi mắt đi chỗ khác.

Liền ở thời điểm Tư phu nhân đi thu thập Ngụy Thanh Gia, Tư Đốc Quân cũng phái người đuổi theo giết Lý Văn Trụ.


Thân hầu Lý Văn Trụ bị giết chết năm mươi người, chính hắn cũng bị đạn đả thương một chân, miễn cưỡng chạy trốn, trốn trở về chính địa bàn của hắn.

Tư Đốc Quân chính là quang minh chính đại trả thù như vậy.

"Ta lên lầu." Cố Khinh Chu nói.

Tư Mộ lại hơi trầm ngâm. Hắn đối với bóng dáng Cố Khinh Chu nói:

"Chờ có thời cơ, ta sẽ nói cho nàng."

Cố Khinh Chu ừ một tiếng. Tư Mộ lại nói:

"Buổi tối ta muốn lên lầu ngủ."

Cố Khinh Chu nhíu mày.

"Ta không đồng ý." Nàng nói: "Cùng với ngươi lên lầu ngủ, còn không bằng chúng ta đem người hầu và phó quan trong nhà đều đổi một lần!"

Tư Đốc Quân biết chuyện của hai người bọn họ như thế nào chứng minh có tai mắt bên người Tư Mộ.

Phó quan Tư Mộ dùng đều là người của Tư Đốc Quân.

"Đổi cũng vô dụng, thám tử cũ đi, thám tử mới lại tới." Tư Mộ nói: "Ta sẽ xử lý."

Cố Khinh Chu gật gật đầu. Nàng lên lầu, đi tới thang lầu uốn lượn chỗ, đột nhiên lại ngừng bước chân. Trên cao nhìn xuống Tư Mộ, Cố Khinh Chu nói:

"Việc lúc trước ngươi làm, ta thực không thích, ta muốn giáp mặt nói với ngươi..."

Tư Mộ khó hiểu nhìn nàng.

"...... Ngươi ở toà án hôn trán ta, ta thực không thích ứng." Cố Khinh Chu nói: "Thỉnh ngươi lần sau không cần làm như vậy."

Tư Mộ đột nhiên khoé mắt hơi khẩn. Hắn muốn nói cái gì, rồi lại nhịn xuống.

"Ta yêu cầu điều này không quá phận đi? Chúng ta nguyên bản chính là quan hệ hiệp nghị, không cho phép thân thể tiếp xúc là yêu cầu chính đáng, đúng không?" Cố Khinh Chu lại hỏi.

Tư Mộ không có trả lời. Hắn đứng ở nơi đó, bóng dáng cao lớn bị đèn thủy tinh kéo dài.

Là một đoạn bóng dáng thực cô đơn. Lặng im một lát, Cố Khinh Chu đứng trên cầu thang, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.

"Thực chính đáng, về sau sẽ không có nữa." Tư Mộ nói.

Cố Khinh Chu vừa lòng.


Sau khi lên lầu, nỗi lòng nàng chuyển dời đến trên người vú nuôi nàng. Đó là nữ nhân nuôi lớn nàng từ nhỏ, thân thiết hơn so mẫu thân của nàng. Trước mắt cũng hiện lên bộ dáng vú nuôi sau khi qua đời, an tường ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích. Nhớ đến đây, nàng liền hận không thể một đao băm nát Tư Hành Bái.

Hôm sau, Đốc Quân phủ lại lần nữa gọi điện thoại cho Tư Mộ cùng Cố Khinh Chu, kêu bọn họ trở về.

Là ý tứ Tư Đốc Quân.

"Năm mới còn chưa hết, người một nhà phải náo nhiệt hơn nữa." Tư Đốc Quân nói.

Nguyên lai, là Tư Đốc Quân nhận được điều lệnh.

Tư Đốc Quân chính thức tiền nhiệm Tổng tư lệnh hải lục không tam quân Nam Kinh chính phủ. Ông ta rất ít ở nhà, cũng không cùng người nhà quá thân cận, cho nên gọi hai vợ chồng Tư Mộ đến đánh bài.

Tư Mộ kinh ngạc.

Trên bàn bài, Tư Đốc Quân không chút để ý tới miệng lưỡi, hỏi về Ngụy Thanh Gia:

"Vị Ngụy tiểu thư kia hiện tại như thế nào?"

"Ừm, nàng......" Tư phu nhân ngậm miệng.

Tư phu nhân cùng Tư Đốc Quân phu thê hơn hai mươi năm, nàng có chuyện gì luôn là không dám nói cho Tư Đốc Quân, mà Tư Đốc Quân cũng thói quen giả câm vờ điếc.

Nhưng này không phải phong cách hành sự của Cố Khinh Chu. Cố Khinh Chu ngày hôm qua đi cùng Tư phu nhân, nàng biết hết, liền đúng sự thật nói:

"Phụ thân, nàng đã chết."

Tư Đốc Quân ngước mắt nhìn Cố Khinh Chu, đáy mắt hiện lên vài tia lạnh lùng lơ đãng.

Tư phu nhân hô hấp cứng lại, ở phía dưới bàn đá Cố Khinh Chu một chân. Cố Khinh Chu lại phảng phất giống như không biết:

"Được làm vua thua làm giặc. Nàng nếu cùng Lý Văn Trụ cấu kết, sớm hay muộn vẫn là tai họa."

Tư Đốc Quân lộ ra tươi cười, giấu sự sắc bén đi, nói:

"Điều này cũng đúng."

Dứt lời, Tư Đốc Quân lại nhìn Tư Mộ. Tư Mộ không ngôn ngữ. Tư phu nhân cũng trầm mặc. Tư Đốc Quân nhìn quét một vòng, chỉ có Cố Khinh Chu thoải mái hào phóng nói cho ông ta.

Kỳ thật, Tư Đốc Quân rất thích như vậy. Làm chính là làm, cho dù sai cũng không thể quay đầu hay sao?

Trực tiếp nói cho ông ta có cái gì không thể? Phu nhân ông ta phương diện này ngược lại không lỗi lạc bằng Cố Khinh Chu.

"Ngụy Thanh Gia là nữ nhi Ngụy Lâm, nàng nếu đã chết việc này liền không cần liên lụy tới Ngụy Lâm." Tư Đốc Quân lời này là đối Tư Mộ nói, dư quang lại liếc hướng Cố Khinh Chu.

Tư Mộ gật gật đầu:

"Ta đã biết, phụ thân."

Tư Đốc Quân giải thích:

"Ngụy Lâm chưởng quản kinh tế rất thuận buồm xuôi gió. Chúng ta Quân Chính phủ không có nhân tài thích hợp, hiện tại ta còn muốn dùng Ngụy Lâm. Ngụy Lâm không biết tin tức Ngụy Thanh Gia qua đời, nhưng lại biết Ngụy Thanh Gia cùng Lý Văn Trụ cấu kết. Hắn chỉ cho rằng Ngụy Thanh Gia đào tẩu, các ngươi cũng phải giữ nghiêm bí mật."


"Ta sẽ không động Ngụy Lâm." Tư Mộ nói.

Ngụy Thanh Gia đã chết, Tư Mộ đối áy náy Ngụy Thanh Quân qua đời liền tạm thời đền bù cho Ngụy thị trưởng.

"Phụ thân, chúng ta không giận chó đánh mèo, ai làm người đó chịu mà thôi. Không có kéo Ngụy Lâm vào, chỉ cần hắn về sau không cùng Quân Chính phủ đối nghịch, sẽ không ai cố ý khó xử hắn." Cố Khinh Chu cũng tỏ thái độ.

Tư Đốc Quân sắp phải đi nhậm chức, sợ nhất Tư Mộ tuổi trẻ khí thịnh, đem Nhạc Thành làm cho chướng khí mù mịt. Phiên lời nói này đương nhiên cũng là báo cho Cố Khinh Chu.

Bọn họ đang náo nhiệt đánh bài, lại nhìn thấy người hầu vội vã tiến vào, đưa cho Tư Đốc Quân một phong điện báo:

"Đốc Quân, Nhị tiểu thư đã trở lại."

Tư gia hài tử phân địa vị, nam nữ tách ra.

Tư Quỳnh Chi được gọi là Tam tiểu thư không phải là vì nàng xếp hạng sau Tư Hành Bái và Tư Mộ, mà là nàng còn có hai tỷ tỷ.

(Kinh nghiệm đọc truyện Trung Quốc thời xưa của mình là:

Nam nữ chia ra rõ rệt. Ví dụ nhà đó có 6 người con, 3 trai, 3 gái. Thì 3 ng con trai lần lượt là Đại công tử, Nhị công tử, Tam công tử. 3 người con gái cũng lần lượt là Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư.

Ví dụ như trong truyện này:

Tư Hành Bái là Đại thiếu soái, Tư Mộ là Nhị thiếu soái.

Đại tiểu thư đã chết. Nhị tiểu thư là Tư Phương Phỉ, Tam tiểu thư là Tư Quỳnh Chi.

Họ không có xếp theo số thứ tự ra đời như Việt Nam ta. Chúng ta có Anh Hai, Chị Ba, Anh Tư, em Năm. Ai sinh trước làm thì đứng trước, không có phân tầng nam nữ.)

Tư gia Nhị tiểu thư vẫn luôn ở Anh quốc lưu học, nàng học chính trị cùng kinh tế. Cố Khinh Chu vừa tới Nhạc Thành liền nghe người ta nhắc qua nàng, nhưng cũng không nghe nhắc nhiều.

Tư Đốc Quân yêu Tư phu nhân nhất, nhưng đối bọn nhỏ mà nói, nhi tử ông ta yêu nhất là Tư Hành Bái, nữ nhi ông ta yêu nhất là Nhị tiểu thư Tư Phương Phỉ.

"Mùi Thơm* đã về tới?" Tư Đốc Quân lập tức cười rộ lên: "Đang ở chỗ nào?"

(Mùi Thơm: Đây là cách gọi thân mật của Tư Phương Phỉ. Mình cũng không biết chính xác là như nào nữa. Mình tra trên mạng thì biết "Phỉ" là một loài thực vật có hương thơm, thường hay được dùng để chế tạo nước hoa. Có lẽ vì vậy mà nàng được gọi bằng "Mùi Thơm". Thôi, các bạn chấp nhận cái tên nghe hơi kỳ kỳ này đi nha, mình ko biết phải chỉnh như nào nữa, trên wiki nó nói vậy mình đành edit giống nó vậy.)

Ông ta tươi cười đầy mặt. Tư phu nhân thần sắc hơi liễm. Tư Đốc Quân nhìn nhìn điện văn, cuối cùng cao hứng nói:

"Đây là điện văn hôm trước từ Hongkong đánh đến."

"Vậy sắp tới rồi." Tư phu nhân cười nói.

Ở trước mặt Tư Đốc Quân, Tư phu nhân cũng muốn biểu hiện bộ dáng rất thương yêu đối với Tư Phương Phỉ. Tư Đốc Quân vội nói:

"Mau phái người đi bến tàu! Mùi Thơm ba năm đi xa đã trở lại!"

Lúc chạng vạng cùng ngày, ái nữ Tư Phương Phỉ của Tư Đốc Quân liền về tới Đốc Quân phủ.

Hưng phấn nhất không phải Tư Đốc Quân, càng không phải mặt hiền từ tâm tàn nhẫn Tư phu nhân, mà là Tư Quỳnh Chi.

Tư Quỳnh Chi cơ hồ nhảy nhót, buổi chiều liền đi theo phó quan đến bến tàu chờ đợi, nghe nói mặt đông lạnh đến đỏ bừng cũng không chịu lên xe, một hai phải ở bến tàu chờ Nhị tỷ nàng.

Rốt cuộc nàng rất mong Tư Phương Phỉ trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận