Thiếu Tá Cấm Dục Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ


Thời gian thi tốt nghiệp gấp rút, với lại chàng trai là học bá của trường nên cả gia đình đều đặt kỳ vọng vào anh, mong muốn anh thi tốt nghiệp Đại học với điểm chuyên ngành cao, đặt được học bổng trị giá cao của trường.

Vì thế những ngày cuối kỳ, ngày nào nam sinh cũng đến nhà Bạch gia để học, đâm ra nhất thời Bạch Nhược Châu đem lòng ngưỡng mộ nhan sắc của anh.

Cũng chỉ là vài phút si tình mê trai đẹp, cô trở thành cái bóng bám đuôi lấy anh, dần dần chiếm trọn trong trái tim của anh từ hồi nào không hay biết.
"Bà nội, chú nhỏ vừa rồi theo ba lên phòng đẹp trai quá!"
Bạch Nhược Châu hào hứng, hai mắt sáng rực như vì tinh tú trên trời đêm đen, nhìn đăm chiêu lấy Bạch lão phu nhân không rời, khuôn mặt lộ rõ ý định mình muốn làm.
Bạch lão phu nhân nhìn cô cháu gái nhỏ mê trai, chỉ biết lắc đầu ngao ngắn, bất lực vươn tay ra búng nhẹ lên trán cô.
"Ui da đau quá!"
Cô bé vội vã đưa tay lên xoa dịu cơn đau.
"Con bé ngốc này! Mê trai vừa thôi! Cất cái mắt si mê của mình đi, cháu nhìn người ta sắp sửa rớt cả tròng mắt rồi đó!"
Bạch Nhược Châu bĩu môi, cãi cùn lại: "Chú ấy đẹp trai quá!"
"Đẹp trai cũng không đến lượt cháu đâu!"

Bạch lão phu nhân nhẫn tâm vứt bỏ một câu nói đánh vào tâm lý của Bạch Nhược Châu, nhưng cô bé vẫn cứng đầu, mạnh miệng quyết đoán.
"Hứ! Cháu sẽ có được chú đẹp trai kia!"
Nói xong Bạch Nhược Châu nhảy xuống khỏi chiếc ghế, lon ton chạy về phía phòng làm việc của ba mình.
"Tiểu Châu, con đừng hồ nháo như vậy! Ba con đang bận dạy học!"
"Con không quan tâm! Chú nhỏ là của con!"
Đúng lúc này, phòng làm việc của ba Bạch đột nhiên mở cửa, thân hình thư sinh của người đàn ông xuất hiện, đập thẳng vào tầm nhìn của cô.
"Oa, chú nhỏ!"
Nam sinh vốn không thích trẻ con, đặc biệt là trẻ con mít ướt anh càng ghét bỏ.
Ban đầu Bạch Nhược Châu bị nam sinh lạnh nhạt né tránh, cô không từ bỏ, như hình với bóng mà bám đuôi sau lưng anh.
Dần dần nam sinh cũng chịu tiếp xúc với cô gái nhỏ, ngày ngày đến nhà cô ôn thi tốt nghiệp, trước lúc rời đi anh còn láng lại thêm để chơi với cô nhóc mít ướt này.
Một ngày nọ, bỗng nhiên Bạch Nhược Châu ghé sát vào tai hỏi nam sinh.
"Chú nhỏ, chú đã có bạn gái chưa?"
Nam sinh mỉm cười, ánh mắt trìu mến dưới gọng kính bạc nhìn cô, vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt bé bỏng của cô gái.
"Nhóc con hỏi làm gì?"
Bạch Nhược Châu ngồi gọn trong vòm tay của nam sinh, ánh mắt hào hứng nhìn chằm chằm lấy khuôn mặt đẹp trai không dời.
"Châu Châu muốn chú nhỏ làm chồng!"
Nam sinh lắc đầu, nhẹ nhàng véo một bên má của cô nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn lộ rõ sự cưng chiều.

Bạch Nhược Châu thông minh hiểu được hàm ý từ chối, cô trề môi, trách hờn anh.
"Có phải chú nhỏ ghét bỏ Châu Châu phải không?"
Ánh mắt như mèo hoang mà nhìn anh đắm đuối, nũng nịu muốn anh được vuốt ve.
Bạch Nhược Châu si mê tướng mạo của anh, bỏ qua tai những câu nói đùa của Bạch lão phu nhân mà mang đồ ăn ngon đến trước mặt anh, bàn tay nhỏ chới với như muốn được chạm vào khuôn mặt đẹp trai do trời tạo hoá kia.
"Chú nhỏ, Châu Châu cũng muốn được chú yêu thương."

Nam sinh phì cười, nhưng anh không nói gì, vẫn chăm chú nhìn vào cách giải bài khó trong trang sách.

"Hừ, dám cho người ta ăn bơ!"
Bạch Nhược Châu bực mình, thân hình bé nhỏ ngã nhào về phía lồng ngực của anh, cánh tay bé nhỏ cố vòng ra sau để ôm trọn tấm lưng rộng của nam sinh nhưng không thành.
Cô gái nhỏ chỉ biết mếu máo, khuôn mặt dễ thương nhưng không giấu nổi vẻ ấm ức, chôn vào lồng ngực của anh, giọng nói có chút nức nở.
"Chú nhỏ, chú ăn gì mà đẹp trai thế?"
Anh đã vô tình lọt vào mắt xanh của cô gái nhỏ, muốn thoát ra cũng chẳng được.
"Do gen di truyền!"
"Nó là cái gì vậy?" Bạch Nhược Châu thắc mắc, ngây thơ gặn hỏi lại.
"Sau này đi học giáo viên sẽ dạy cho nhóc biết!"
Bạch Nhược Châu chớp chớp mắt tỏ không phục, chu cái miệng nhỏ lên mà cãi cùn.
"Giáo viên không dạy cho Châu Châu biết! Chỉ có chú nhỏ dạy cho Châu Châu hiểu."
"Vậy sau này tiểu mít ướt lớn rồi chú nhỏ sẽ dạy!"
Chàng trai nhỏ nhẹ đáp lại, mỉm cười dịu dàng với Bạch Nhược Châu.
"Vậy sau này chú nhỏ sẽ làm ông xã của Châu Châu chứ? Phải làm ông xã thì Châu Châu mới nghe lời chú nhỏ dạy bảo!"
Nghe câu hỏi non nớt ngây thơ của Bạch Nhược Châu, ba Bạch ngay lập tức bị sặc nước.
Ông vừa ho vừa xua tay với nam sinh, ý bảo anh đừng bận tâm đến lời nói ngây thơ của trẻ nhỏ.

Chàng trai chỉ biết gật đầu, sau đó quay lại nói nhỏ vào tai của Bạch Nhược Châu.
"Vậy thì Châu Châu lớn nhanh nhé, chú nhỏ sẽ đợi!"
Nhưng sau khi người đàn ông biết điểm thi tốt nghiệp đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết.

Đã bao lần Bạch Nhược Châu hỏi ba Bạch, rằng anh có trở lại gặp cô hay không, nhưng ba Bạch không trả lời cô, chỉ biết thở dài ngao ngán, lắc đầu thay cho câu trả lời.
Khi ấy Bạch Nhược Châu nghĩ anh thật sự không quan tâm đến mình, cũng chẳng hề nhớ nhung những tháng ngày ở bên nhau, thậm chí anh còn coi những lời thề non hẹn biển chỉ là lời hứa suông.

Anh cứ đột nhiên biệt tăm như vậy cũng khiến cho cô ngày đêm thổn thức trong đêm.
"Ba...!có phải chú nhỏ thật sự không nhớ Châu Châu sao?"
Đêm đêm trước khi đi ngủ, Bạch Nhược Châu đều ôm gối qua phòng của ba Bạch, miệng không ngừng lẩm bẩm, lập đi lập lại câu hỏi cùng chủ đề, đến khi nằm mơ cũng nói mớ về người đàn ông.

"Mộ Trạch Vũ! Tên đểu cán nhà anh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận