Nói đến bọn họ, hiện tại Trình Liên đã cho con tàu ngừng lại cách hòn đảo kia một hải lý.
Theo yêu cầu của Dung Lạc, hắn để cho Z lặn sâu xuống nước, tránh bị phát hiện nếu có người rà sót.
Trình Liên ban đầu còn sững sốt một chút, nhưng sau đó hắn không có hỏi gì đã làm theo.
Mấy đại nam nhân còn lại người biết thì không có ý kiến, kẻ có ý kiến lại bất lực khi nhận ra dù mình có hỏi cũng không được đến câu trả lời mình muốn.
Dù họ không biết mình muốn cái gì nhưng chính là bất lực hoàn bất lực thôi.
Còn có bất lực với cái tên Trình Liên từ khi ra ngoài hành động cách làm càng thêm phóng túng không có chủ trương gì hết.
“Không cứu được Chiến Hạo thì thôi, còn… À đúng rồi, Chiến Hạo thật sự đã chết rồi à?”
Ngạo Tề sực tỉnh lại kinh nghi hỏi.
“Chết đến không thể chết hơn.
Nếu có sống cũng là sống trong bụng cá.”
Mục Dã nhàn nhạt tấu hài nhưng lai không có ai cười.
Dung Lạc im lặng không nói gì.
So với Mục Dã cô rõ ràng nhất Chiến Hạo chết hay chưa.
Nhưng Mục Dã không hỏi mà tự định đoạt, cô đương nhiên sẽ không mở miệng phản bác hắn.
Dù sao trong mắt người khác thì Chiến Hạo đích thực là chết rồi, hắn cũng sẽ không có khả năng lại xuất hiện trước mặt người khác nữa.
“Tiếp theo chúng ta làm gì?”
Đám dân làng kia là không thể giúp được rồi, chỉ có thể dựa vào ba người hắn, Tống Bằng, Mục Dã nếu cần phải hoạt động tay chân.
“Trước tiên chúng ta cần phải kiểm tra xem trên đảo lúc này có bao nhiêu người ở lại, cùng với nguy hiểm đến từ đám sinh vật.”
Mục Dã nghiêm nghị nói.
“Lỡ đám người đó chưa xử lý hết đám trùng giáp kia thì sao?”
Ngạo Tề lại hỏi.
Câu hỏi này quá hốc búa, Mục Dã nhất thời cũng không trả lời được mà im lặng.
“Dụ chúng nó ra biển.”
Dung Lạc ở bên cạnh bất ngờ lại lên tiếng trả lời thay.
Bởi vì không ai nghĩ đến vấn đề mà Mục Dã còn không thể lập tức đáp lại mà Dung Lạc có thể, cho nên đám người nhất thời không kịp phản ứng.
Sau đó họ đều bất giác chú mục vào Dung Lạc.
“Anh nói chúng nó khá ngu mà.”
Dung Lạc không có chút chột dạ nào.
Cô trước tiên lém lỉnh đáp lại cái nhìn của Mục Dã.
Người sau im lặng một chút, nhưng có vẻ đã hiểu ý cô rồi.
“Dụ chúng ra không có gì khó.
Tôi có điều chế được một thứ, chỉ cần đem rắc nó vào ổ tụi kia thì có thể rồi.”
Trình Liên không biết có phải không muốn vận dụng đầu óc hay không mà luôn trước tiên hưởng ứng, chẳng cần biết lý do hay tính khả thi của nó.
Mà không, câu nói của hắn đã bổ sung cho tính khả thi cần có kia rồi.
Cái thứ mà Trình Liên nói ban đầu là cách cắn cứ định dùng để hót gọn cái ổ trùng giáp kia mà bắt hắn chế ra.
Như vậy hiện tại ngược lại xem như là được dùng đúng chỗ rồi.
Tuy không biết làm sao Dung Lạc lại có thể không mưu mà hợp, lại dùng cách nào để tiêu diệt đám kia thì hắn không biết.
Nhưng chỉ việc Dung Lạc hiểu được nên làm sao tiêu diệt chúng, diệt thế nào cho nhanh thì đã thuyết phục được Trình Liên rồi.
Đám trùng giáp kia họ chỉ biết chúng không xuống nước hay ở dưới nước chứ không biết xuống rồi chúng có chết không.
Nhưng nếu có thể giết chúng bằng vũ lực họ có thì không cần thiết dụ chúng tự tử chết đuối làm gì.
Lỡ mà chúng không chết vì nước, chỉ nói việc lãng phí thời gian thôi là đã đủ cho họ không thử dùng cách này rồi.
“Tóm lại là như vậy phải không?”
Ngạo Tề thấy Tống Bằng cũng không nói tiếng nào thì nhận mệnh, chốt lại một câu.
Dung Lạc thay người đàn ông trịnh trọng gật đầu.
Đám người nhìn trong mắt, trong lòng đầy rẫy nghi vấn nhưng không có ai mở miệng nói ra.
Rốt cuộc thì trong chuyện này Dung Lạc đóng vai trò gì ngoài Mục Dã ra, chẳng còn ai biết nữa.
Nhưng cuối cùng họ vẫn lựa chọn tin Mục Dã, cho nên chỉ cần hắn không phản đối thì cứ thế mà làm thôi.
Tống Bằng khẽ liếc mắt tới tui giữa hai người Lạc - Dã một cái rồi dời đi, trong lòng hắn nghĩ gì cũng không ai biết.
Mặc kệ là tình huống nào, phụ nữ có thai đúng giờ nên đi ngủ thì đi ngủ, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi thôi.
Cho nên sau khi ăn sáng xong, Dung Lạc với Dung Tình cùng nhau ngồi ngã người trong một căn phòng có tường bằng kính, có thể nhìn ra bên ngoài để nghỉ ngơi trong khi mấy người Mục Dã lên đảo.
Phòng này nằm ở đuôi tàu, chỉ cần rút đi phần vách tường bằng hợp kim là có thể nhìn ra đáy biển sâu thẳm còn có phần tối tăm.
Tuy không phải rất đẹp đẽ nhưng cảnh tượng thế này rất khó gặp.
Nếu không phải vì biến cố này thì có lẽ cả đời Dung Tình đều sẽ không thấy được.
Cho nên Dung Tình dạo này có thêm thú vui là rất thích ra đây ngồi.
Hành vi đánh cắp Z không biết có được tính là quá mức tham lam hay không, nhưng không thể không nói, Z đúng là con tàu tiện nghi nhất căn cứ.
Chẳng biết lúc nào sẽ dùng vậy mà kho vũ khí của nó luôn trong trạng thái đầy ấp, có thể duy trì cho một cuộc chiến trong suốt một tháng ròng.
Vũ khí hạng nhẹ trang bị cho ba trăm người… Đối với ba người Mục Dã đang chuẩn bị lên đảo thật sự là không biết sài đâu cho hết.
Nhưng rõ ràng có sự hiện diện của kho vũ khí này, ý chí chiến đấu của mấy người đàn ông được bơm đến mức cao nhất.
Dù sao đàn ông vẫn là những sinh vật sinh ra để chiến đấu.
Nếu còn cho họ những thứ họ thích, đương nhiên sẽ lấy ra mười phần cảm tình để nghiêm túc làm việc rồi.
“Lần đầu tôi thấy hành vi đánh cắp này của Trình Liên dùng tốt như vậy đó.
Như này chẳng khắc nào đánh cắp hết một nữa tài sản của căn cứ.
Bản thân Z đã là tài nguyên không thể đo lường được rồi.”
Ngạo Tề cảm khái nói, tay không ngừng trang bị lên người những thứ cần dùng.
Họ không có tham lam, chỉ trang bị cho mình những thứ cần thiết, gọn nhẹ, thích hợp mà thôi.
Dù sao nơi này sau đó đều là của họ, xoắn xuýt làm gì cho sinh ra chuyện.
Hai người đàn ông bên cạnh ngược lại không nói tiếng nào, im lặng làm việc của mình.
Ngạo Tề dù đã quen phong cách hành sự của họ nhưng vẫn không khỏi âm thầm bĩu môi, trong lòng nói một câu nhàm chán.
“Nếu kiểm tra cả đảo thì sẽ khá lâu đó.”
“Nhất định phải kiểm tra cả đảo.
Cũng không lâu như lần trước đâu.
Trước tiên không cần quan tâm bọn rắn mối kia, tiêu diệt kẻ địch trên đảo rồi tính tiếp.”
Mục Dã đính chính lại.
“Cái chúng ta không thiếu chính là thời gian.”
“Phải không?”
Tống Bằng bỗng nhiên bẻ lại một câu, nghe vào tai cứ có phần móc mỉa làm sao ấy.
Thế mà Mục Dã không nhìn hắn, chỉ thản nhiên gật đầu khẳng định.
Ngạo Tề âm thầm nhìn hai người tới lui vài lần nhưng biết ý không có lên tiếng chọt vào.
Mục Dã tuy lạnh lùng nhưng tính cách có thể nói là dễ thương lượng.
Nhưng Tống Bằng ngược lại không dễ nói chuyện chút nào.
Tính cách của hắn có phần lãnh liệt thô bạo quá mức.
So ra Ngạo Tề chỉ mới thấy có Mục Dã là dám không chút sợ hãi, biểu tình thản nhiên giao tiếp với hắn.
Cho nên là họ mới trở thành chí hữu của nhau hay sao?
“Đi.”
Tống Bằng có vẻ đã nhận mệnh, cái cằm anh tuấn lạnh lùng bạnh ra trước tiên rời khỏi kho vũ khí..