Nơi khu vực trung tâm của khu rừng, vị trí hắn cho rằng đó là nơi đám trùng giáp kia sinh sống chủ yếu, vậy mà để cho hắn nhìn thấy hình ảnh người thú sống chung… Không, nói vậy thì có phần thái quá.
Nhưng những kẻ đang bày ra điệu bộ giống như đang huấn luyện thú mà điều khiển đám trùng kia chạy tới chạy lui như diễn xiếc.
Điều này nói rõ ràng họ đã khống chế được nó, sơ bộ cùng nó sống chung.
Mục Dã biểu tình âm trầm chọn một ngọn cây cao tán lá dày rộng để che khuất hành tung của mình, im lặng quan sát tình huống phía trước.
Hắn khẽ nghĩ, mấy kẻ đang tiếp xúc với đám trùng giáp kia có lẽ là cùng một nhóm với những người đang hỗ trợ cho lão già Chiến Thiên, có lẽ cũng là nhóm người hắn nhìn thấy trong tấm gương bằng nước ở lần ra biển kia.
Nhưng rốt cuộc là đối phương từ lúc nào điều khiển được đám trùng kia? Là trước khi họ thanh tẩy nó hay sau khi họ thất bại đám người này định tới ngư ông đắc lợi nhưng vô tình tìm thấy phương pháp điều khiển đám trùng kia rồi cắt cử người ở đây huấn luyện, mục đích dùng chúng nó phục vụ cho mình nên không có tiêu diệt? Nhưng mặc kệ là thế nào, tình huống hiện tại rõ ràng đã tăng thêm độ khó cho công cuộc khai hoang cũng như kéo dài thời gian lên đảo của họ.
Nhưng nói là khó khăn không thể giải quyết được thì không có.
Trước mắt không biết trên đảo hiện tại có bao nhiêu người, nhưng những người trước mắt hắn bây giờ không nhiều.
Nếu không dính đến đám trùng giáp, hắn có thể giải quyết hết bọn chúng trong vòng vài giây.
Một chọi mười cùng lúc đều có thể chứ nói.
Hiện tại có thể xác định, họ nhất định là phải làm cùng lúc hai việc rồi.
Trùng giáp phải diệt mà người cũng vậy.
Mục Dã im lặng không một tiếng động ngồi trên cây quan sát kỹ càng tất cả động thái của đám người bên dưới.
Sau khi xác định được khá đầy đủ tình hình địch nhân, lại đại khái phán đoán được khoảng cách hai người còn lại có thể đã vòng hết một vòng hòn đảo, có khả năng chuẩn bị tiến vào bên trong tìm kiếm sâu hơn, Mục Dã mới nhanh nhẹn rời khỏi nơi mình ẩn nấp.
Hắn chạy ngược ra ngoài, cảm thấy khoảng cách đủ lớn rồi hắn mới ngừng lại, móc bộ đàm bên người ra.
Một vài thao tác cơ bản, bảng điện tử nhỏ trên bộ đàm sáng lên nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.
Mục Dã không có nói tiếng nào mà thả đi một ký hiệu bên trên bộ đàm.
Đồng thời điểm trên hai cái bộ đàm khác lập tức nhận được tín hiệu từ hắn.
Ngạo Tề chân trước vừa chạy hết nữa vòng ngoài hòn đảo, chân sau vừa định bước vào vòng trong.
Ngay thời điểm nhận được tin thì hắn lập tức rút chân về, không chút chần chừ theo đường cũ trở lại.
Bên kia Tống Bằng cũng giống như vậy.
Nhưng có một điều khác biệt là, trên đường hắn quay trở về đã chạm mặt một kẻ trong nhóm người kia.
Tống Bằng không biết tình hình bên phía Mục Dã, càng không biết tên kia có bao nhiêu đồng bọn.
Nhưng mà hắn không có lý nào buông tha cho kẻ địch trước mắt.
Đối phương còn đã nhìn thấy hắn nữa.
Có điều, không có cuộc chiến ác liệt nào xảy ra.
Phặc! Bộp! Rắc!
Ba hành động diễn ra nhanh như chớp.
Đầu tiên là nắm đấm giơ lên đập nát cằm tên kia.
Tiếp theo hắn bắt lấy cổ tay tên kia vô thức giơ lên nhưng chưa làm ra được tác dụng gì, khóa chặt luôn cả hai tay hắn quặn ngược ra phía sau, khóa chết.
Sau cùng là một cú đá thẳng không chút giữ lại vào lưng ngay eo tên đó.
Tiếng rắc phát ra từ xương sống cùng hình dáng thân thể gập ngược về sau một góc chín mươi độ không hề bình thường, kẻ kia đã chết đến không thể chết hơn.
Biểu tình trên mặt quái dị ngã xuống đất sau khi Tống Bằng buông tay ra.
Đương nhiên, trong quá trình đó tên kia vẫn có phản kháng, nhưng tát cả chẳng tạo thành khó khăn hay giúp hắn kéo dài thời gian sống thêm bao lâu.
Cái cằm bị đập lệch khiến hắn không thể phát ra âm thanh nào.
Không có máu văng tứ tung, cũng không có nhiều tiếng động có khả năng đánh thức những người hay thú khác đánh hơi mà chạy đến.
Tống Bằng mặt lạnh chôn vùi tên kia vào tầng tầng lớp lá khô sau khi đã kiểm tra khắp người hắn xem có thiết bị nào như là bộ đàm hay máy truyền tin tự động hay không, tránh cho việc cái chết của hắn bị phát hiện, ảnh hưởng kế hoạch của họ.
Sự xuất hiện của hắn đã phần nào nói được lý do tại sao Mục Dã kêu họ hội họp lại trước.
Rõ ràng trên đảo tồn tại một nhóm người.
Tên này chính là đồng bọn của nhóm đó.
Không quá bất ngờ thật đúng là để cho hắn tìm được một cái bộ đàm.
Tống Bằng nhìn qua trạng thái của nó, cuối cùng ũng không có tắt nó đi, càng không định mang theo mà chôn nó cùng tên kia luôn.
Nếu có người tìm hắn mà không liên lạc được thì chưa chắc họ đã nghĩ gì nhiều.
Cho dù có nghi ngờ thì vẫn cần mất một khoảng thời gian để tìm kiếm.
Hòn đảo này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn nhưng muốn tìm một người đang nằm trong lòng đất không dễ gì đâu.
Cho nên họ vẫn còn thời gian để lên kế hoạch.
Sau đó lạnh lùng rời khỏi.
Tình huống Tống Bằng gặp phải không khác gì trá hình đánh rắn động cỏ.
Nó khiến cho Mục Dã không thể nhàn nhã vạch định kế hoạch.
Họ cần phải nhanh hơn, trước khi người của đối phương nhận ra có người mất tích.
“Trở về trước đã.
Chúng ta vẫn còn thời gian.”
Dù thế Mục Dã vẫn còn rất bình tĩnh đưa ra yêu cầu trở về rồi nói.
Hai người kia tuy không hiểu lắm tại sao phải về nhưng nếu Mục Dã đã nói vậy thì nhất định có lý do của hắn.
Không ai có dị nghị gì, thế là họ cùng nhau trở lại con tàu.
Lúc đi thì chậm, lúc về thì nhanh.
Tính ra từ lúc họ đi đến lúc họ về còn chưa đến hai tiếng.
Nói thẳng ra chỉ chừng một tiếng rưỡi.
Sau khi Mục Dã phát hiện tình huống rồi ngồi quan sát một chút sau đó rời đi, lại tới chờ đợi hai người Tống Bằng trở về chỉ khoảng hơn một tiếng thôi.
Họ về đến tàu chẳng mất nhiều thời gian cho lắm.
Trình Liên đón họ ở lối vào con tàu thuận miệng hỏi: “Sao nhanh vậy?”
“Vào trước đã.”
Mục Dã trước tiên nói, đồng thời rời khỏi lối đi.
Nhưng thời điểm sắp đi ngang qua Trình Liên Mục Dã bỗng ngừng lại hỏi: “Hai cô ấy vẫn còn ở đó?”
“Đúng rồi, mới có bao lâu đâu.”
Hai người phụ nữ kia có thể ăn uống ngủ nghỉ ở đó cả ngày luôn ấy chứ.
“Chúng ta đến đó.”
Mục Dã nhận được đáp án khẳng định rồi thì bước chân như gió hướng về lối đi dẫn đến căn phòng kia.
Hai người Tống Bằng Ngạo Tề ở phía sau nhìn nhau một cái rồi nhanh chân chạy theo.
Trình Liên không hiểu làm sao cũng không chậm chút nào bám sát họ.
Bởi vì vị trí lối vào, không mất bao lâu họ đã tìm được gian phòng ở cuối tàu kia.
Hai người phụ nữ bên trong không biết trước đó là đang thức hay ngủ, nhưng thời điểm cửa mở ra cả hai đều đồng loạt quay đầu nhìn đến.
Nhất thời mấy đôi mắt cùng lúc chạm nhau, cũng chững lại có một giây thời gian.
“Kiểm tra xong rồi sao?”
Dung Lạc phản ứng trước tiên.
Nhưng không đợi cô đứng dậy khỏi ghế lười thì người đàn ông đã đi tới.
Lúc người đàn ông an vị ở bên cạnh Dung Lạc mới để ý đến trang phục hắn mặc ở trên người.
Thật ra trước đó Dung Lạc đã từng thấy, nhưng lúc ấy cô không được nhìn thấy trọn vẹn.
Với cả người đàn ông thời điểm kia toàn thân thương tích, giáp phục trên người cũng te tua không kém, không thể nhìn nguyên vẹn bộ đồ chứ không nói đến phong thái bức người vốn có.
Cứ như vậy, hai mắt Dung Lạc không khỏi sáng rực lên, thiếu điều chỉ kém hơn đèn pha một chút.
Dung Tình bên cạnh thật ra cũng không khác lắm so với Dung Lạc, đăm đăm nhìn người đàn ông của mình đến không dời được mắt.
Cô rất ít khi thấy hắn trong tình trạng này.
Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ xong, trước khi về nhà hắn đều cởi nó ra rồi.
Trừ khi tình huống đột phát hay vì quá nhớ người nên không kịp cởi ra Dung Tình mới được nhìn thấy.
Dù rất là hưởng thụ nhưng chính sự còn đó, Mục Dã vẫn là vô tình phá hỏng tâm trạng ngắm trai đẹp của người con gái.
“Vẫn là cần em phải ra tay rồi.”
Mục Dã khụy một chân, giống như kỵ sĩ quỳ gối bên cạnh nữ hoàng của mình ngồi xuống nhìn cô nói.
Khí tức nam nhân cùng với mùi vị của biển còn chưa tan trên người hắn không chút giữ lại đập vào mặt khiến Dung Lạc hơi chếch choáng.
Nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng được câu nói của hắn lôi đi: “Tình huống không tốt sao?”
Đối với yêu cầu của Mục Dã cô không có dị nghị gì.
So với những người khác ánh mắt kỳ quái nhìn họ sau khi nghe người đàn ông nói với cô lời đó thì khác biệt rất lớn.
“Có một vài kẻ không biết làm sao mà thuần phục được đám gia hỏa kia.
Rõ ràng là chúng ta không có khả năng làm ngư ông đắc lợi được rồi.
Không những vậy chúng ta còn phải giải quyết luôn cả hai mà không để cho chúng hợp lực lại trả đủa.”
Mục Dã sơ lượt nói.
“Là những người chúng ta từng thấy sao?”
Dung Lạc xem như không nhìn thấy những ánh mắt xung quanh, tiếp tục cùng người đàn ông trao đổi.
“Có lẽ vậy.”
Mục Dã không nhắm chắc nói.
“Dù sao đều là kẻ địch, phải hay không phải cũng không quan trọng.”
Dung Lạc bình thản chốt lại một câu.
Mục Dã khẽ cười gật đầu.
Đúng là như vậy..