“Có phải có chuyện gì xảy ra không? Nếu chúng ta có thể giúp gì được thì cháu cứ nói.”
Trưởng thôn liếc mắt qua một lượt rồi mới nhìn Dung Lạc ở giữa đám đàn ông cao to lực lưỡng lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu ạ.
Chúng cháu giải quyết được.
Sắp tới chúng ta sẽ lên đảo, lúc đó mới thật sự là cần đến mọi người.
Hiện tại mọi người cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đi ạ.”
Dung Lạc vừa nghe đã rõ nguyên nhân ông đứng ngồi không yên.
Là sợ không giúp được gì.
Cô nhẹ giọng lắc đầu trấn an ông.
“Vậy sao… Đúng rồi, dạo này chúng ta quên mất thực phẩm cho quân nhân mấy cậu không giống bình thường.
Cứ ăn đồ ăn của chúng ta như vậy không có ảnh hưởng gì chứ?”
Ông thở phào trong lòng xong thì bỗng nhớ ra chuyện này, ái ngại nhìn bốn người đàn ông nói.
Tuy Trình Liên trông không lực lưỡng lắm nhưng ông tự nhận định như vậy luôn.
Nói rồi ông còn sợ họ hiểu lầm mà giải thích: “Thật ra đồ chúng ta mang theo rất nhiều…”
Dung Lạc cười nhẹ.
Cô đương nhiên biết bọn họ đem nhiều đồ thế nào khi họ chuyển chúng khỏi những con thuyền của mình.
Cô lúc ấy còn kinh ngạc nữa mà.
Đúng là chỉ có cô là suy nghĩ đơn giản thôi.
Nhưng thế cô mới biết những người này nghiêm túc cỡ nào khi thực hiện quá trình chạy trốn ấy.
“Tạm thời làm phiền mọi người.
Đợi chúng ta lên đảo rồi lại tính sau đi ạ.”
Cô nói.
Ông lão lưng còng khẽ gật gù.
Sau đó ông cũng không ở lại mà rời đi luôn.
“Chắc trên đảo không còn con “cá” lọt lưới nào đâu nhỉ?”
Cá này của Ngạo Tề không chỉ nói người mà còn nói vật.
Dù sao đã có một con rồi thì khó nói không có con thứ hai, thứ ba gì đó.
“Cho nên sau đó chúng ta phải rà sót mảnh đất này thêm vài lần nữa mới có thể đảm bảo không còn nguy hiểm.”
Mục Dã gật đầu nói.
“Thiếu thốn nhân lực ai…”
Ngạo Tề cảm thán.
“Mới có một chút mà anh đã la làng rồi.”
Người không cần phải làm gì Trình Liên lập tức móc xỉa hắn.
Ngạo Tề trợn trắng mắt nhìn hắn.
Không biết tại sao nhưng lại bất ngờ không có phản bác lời của Trình Liên.
Vài người kín đáo liếc hắn một cái nhưng nhanh chóng dời đi.
Trái ngược, bản thân là người nói nhưng Trình Liên lại không có biểu hiện gì, cứ như đây là phương thức giao tiếp hằng ngày của họ vậy.
Có điều lúc này không phải thời điểm xoắn xuýt những chuyện ngoài lề, cho nên dù họ có tâm tư vẫn là không hẹn mà ném nó qua một bên.
Hiện tại tạm thời sẽ không cần Dung Lạc ra tay nữa.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, hai người phụ nữ dắt nhau tản bộ một chút rồi đi vào căn phòng ở cuối tàu thư giản, ngủ trưa.
Vân vân và mây mây.
Ngược lại ba người đàn ông kia thì phải trở lên trên hòn đảo ngay.
Lúc họ đi ra còn cảm nhận được bữa đại tiệc lớn ở đáy biển bên dưới hòn đảo vẫn còn chưa ăn xong.
Nhưng họ không có dừng lại nhìn lâu mà tiếp tục trèo lên đảo, tranh thủ hoàn thành công cuộc thanh tẩy.
Lần này họ mang theo khá nhiều vũ khí thuận tay gọn nhẹ, tránh cho nữa đường lại phải trở về bổ sung.
Tống Bằng trước tiên bỏ qua rà xót cá lọt lưới, đi theo hai người kia xuống hang ổ của đám trùng trước.
Dù sao đối phương cũng chạy không ra được hòn đảo này.
Tống Bằng tuy đã được đến đảm bảo của Dung Lạc nhưng lại không biết cô định làm gì.
Nhưng nếu lúc này họ xuất hiện ở bên ngoài hòn đảo rồi nhìn vào trong thì nhất định sẽ rõ những chuyện Dung Lạc đã làm.
Hòn đảo họ nhắm tới lúc này gần như đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt người ngoài.
Cả một vùng biển bỗng nhiên nổi lên tầng tầng sương mù dày đặc, trải dài có tận ngàn hải lý.
Càng kéo vào trong lại càng chỉ tay không thấy năm ngón, kể cả mặt nước.
Một thời gian sau đó những con tàu khi ngang qua khu vực này đều tự giác né nó ra, dần dần nó bất giác trở thành một vùng biển cấm kỵ.
Lâu thêm nữa, người ta cũng không thể nhớ nổi trung tâm biển sương mù này có tồn tại một hòn đảo nào không.
Bất giác sự tồn tại của một nhóm gần sáu trăm người hoàn toàn biến mất khỏi ánh mắt của nhân loại trên trái đất kể từ thời điểm họ cập bến tại đây.
Đương nhiên sau đó vẫn sẽ có những tồn tại bất giác lọt vào bên trong thì họ đều “quyết định” ở lại.
Như vậy sự hiện diện của nó lại càng trở nên bí ẩn hơn.
Trở lại với ba người Mục Dã.
Sau khi họ đi vào đường hầm thì tách nhau ra, theo các hướng khác nhau rà sót khắp nơi.
Họ không biết bản thân đã xiên xiên quẹo quẹo bao nhiêu đường ngang ngỏ lớn ngỏ nhỏ.
Họ chỉ biết bản thân luôn đi xuống, dần dần thâm nhập vào lòng đất, càng ngày càng sâu.
Ở lúc bên tại họ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, chân họ cũng đạp vào một mảnh hang động thật lớn dưới lòng đất… Ba người không hẹn mà gặp hội tụ ở nơi này, họ mới biết bản thân đã đi đến điểm cuối của mớ đường hầm dày đặc ấy.
Trong mắt của họ, hang động này lớn đến không ngờ.
Nữa cuối hang động còn tồn tại một hồ nước kéo dài, chạy xuyên qua một con đường hầm có vẻ khác biệt so với những cái họ thấy.
Họ cảm giác được hơi thở thanh lương từ trong đường hầm tràn vào.
Lúc này họ mới hiểu tại sao không khí nơi này vẫn còn tốt như vậy.
Chỉ cần nhìn một cái là họ đã hiểu, hồ nước kia nhất định là nối liền với cái hồ lớn nhất hòn đảo.
Không khí trong cả cái động này đều là từ nó đến cung cấp.
Nhưng ở nơi này họ lại không tìm được dấu vết của thứ có thể là trứng hay ấu trùng con của đám gia hỏa kia.
“Tìm xem.”
Mục Dã vừa nói vừa đi vào một lối đi khác nối liền với cái hang động này, nằm ở ngoài cùng cũng gần với hồ nước nhất.
Nếu nơi này là điểm cuối thì những thứ quan trọng như trứng nhất định sẽ được đặt gần đó.
Dù sao đều phải mất công tìm, mất thêm chút sức thì cũng như nhau cả thôi.
“Cái nơi quỷ quái chết tiệt này!”
Ngạo Tề vừa hướng vào một lối đi vừa không quên chửi.
Tống Bằng ngược lại vẫn giống như xưa không nói lời nào, mặt lạnh như tiền.
Một lúc sau, đâu đó mười phút đồng hồ âm thanh của Ngạo Tề giống như từ bốn phương tám hướng vang vọng khắp hang động: “Ở đây này!!”
Nhìn con đường vẫn dài ngoằng tăm tối ở phía trước, Mục Dã quyết định quay lại rồi sau đó tính tiếp.
Lúc hắn tìm đến được chỗ của Ngạo Tề thì không thấy Tống Bằng ở đó, không biết nguyên nhân vì đâu.
Nhưng nghĩ đối phương nhất định có phát hiện khác nên mới không có quay lại.
Hắn không nghĩ đến việc Tống Bằng không nghe được âm thanh của Ngạo Tề.
Giống như hắn có thể nghe thấy thì đương nhiên Tống Bằng cũng có thể.
Cái lối Ngạo Tề đi vào là một ngỏ cụt, đương nhiên rồi.
Bởi vì nó cần dự trữ và bảo quản trứng kia mà.
Ở nơi này cũng không phải chỉ có mỗi trứng mà còn có ấu trùng con mới nở nữa.
Gặp người thần kinh yếu, nhìn thấy hình ảnh bầy nhầy này nhất định sẽ nôn mửa cho xem.
Có lẽ bởi vì kích thước cho nên trứng của đám trùng giáp này đều to lớn khác thường.
Đường kính lớn nhất cũng phải tới hai mươi centimet.
Những quả trứng ấy nằm trong một đống bầy nhầy, sau khi trứng nở ấu trùng cũng là quằn quại trong đống bầy nhầy… Nếu không phải con nó nở ra cũng lớn, còn có nhanh chóng hình thành lớp giáp sau một ngày ra đời thì sợ rằng chẳng ai nhìn nổi.
Con người ấy mà, thường là sẽ không thích những loài động vật thân mềm, sờ vào nhũn nhão.
Nếu không cần thiết thì chẳng ai muốn chạm đến chúng chứ đừng nói ở đây còn có hiệu ứng bổ sung, làm tăng thêm cái hiệu quả ghê tởm kia nữa.
“Hiện tại làm sao?”
Ngạo Tề tê rần cả da đầu méo mặt nhìn Mục Dã hỏi.
Trước lúc Mục Dã đến hắn sau khi nhìn sơ qua một cái liền chạy đến bên ngoài cửa động chờ chứ chẳng muốn nhìn nhiều cái đám bên trong dù chỉ một giây.
Đại khái là phải dùng từ vạn để hình dung cái đống kia.
Cả một hang động lớn… Trứng nọ chồng trứng kia, ấu trùng nọ dày xéo lên thân nhau… Trông mà phát khiếp.
Nếu cái đống này mà nở ra hết, lại cho chúng thời gian phát triển thì… Có lẽ là thời gian để trứng nở không hề ngắn cho nên mới không tạo nên cảnh tượng khiến người ta hãi hùng khiếp vía lúc đầu.
Thời điểm lúc họ mới bị đám này tập kích thì số lượng của chúng không có nhiều đến vạn đâu.
Cũng không biết là do thời gian ấp trứng hay sao.
Nhưng tóm lại là họ cần phải tiêu diệt hết bọn chúng.
Cả ấu trùng lẫn trứng..