“Mọi người hãy nhìn cho kỹ, đó là Dung Lạc.
Cô ấy họ Dung, là người của thôn chúng ta, là đứa nhỏ lớn lên trong thôn.
Cho dù cô ấy có biến thành cái gì, cô ấy vẫn là người trong dòng tộc chúng ta.
Một phần máu chảy trong người cô ấy là giống chúng ta.
Nhớ kỹ, trong lòng không nên có những suy nghĩ khiến người tổn thương ấy.”
Trưởng thôn giọng lớn hơn so với bình thường, nghiêm nghị, trịnh trọng, giống như đang tuyên bố một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng nhìn đám người từ già đến trẻ trong làng căn dặn.
Ông nói: “Là cô ấy mang chúng ta đến đây, cho chúng ta cuộc sống mới.
Không cần mỗi năm năm đưa đi một người.
Chúng ta không cần xem cô ấy như thần thánh nhưng không thể quên đi ân tình của cô ấy dành cho chúng ta.”
“Tất cả hãy nhìn cho kỹ.
Lúc này đây việc cô ấy đang làm nhất định cũng là vì chúng ta.”
Tuy ông không rõ Dung Lạc định làm gì, nhưng trực giác nói cho ông biết, điều ông nghĩ là không sai.
Nếu Dung Lạc biết trong lòng ông nghĩ gì, cô nhất định sẽ nở nụ cười thật đẹp.
Không có gì hạnh phúc bằng được người khác công nhận hành động của mình.
Trưởng thôn đây là giúp cô khai thông với đám người.
Nhưng nếu hình ảnh bình thường không thể khiến họ ghi nhớ, vậy để cho họ thần thánh hóa hình tượng của cô lên đi.
Cho họ nhận thức được là ai mang họ đến cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cho dù không gần gũi cô thì cũng không nên xem cô là tồn tại gì đó không bình thường rồi xa lánh, kỳ thị.
Cô không đáng bị như vậy.
Có lẽ Dung Lạc cũng chỉ cần thế thôi.
Như vậy thì mọi việc cô làm điều trở nên đáng giá.
Giống như đáp lại mong mỏi của ông lão lưng còng, mặt biển xung quanh hòn đảo bắt đầu chấn động lên khi Dung Lạc đến được điểm giữa, có thể nhìn thấy toàn cảnh của hòn đảo.
Bên dưới chân Dung Lạc không bất ngờ chính là một mặt hồ bằng phẳng như gương.
Nó nằm ở giữa hòn đảo, hiện tại lại rõ ràng lưu giữ hình bóng cô đang hòa cùng bầu trời.
Dung Lạc chưa từng đến độ cao như vậy, nhưng mà trên gương mặt cô lại không có sự sợ hãi.
Trái ngược, cô có phần háo hức đưa mắt nhìn xuống mảnh đất dưới chân.
Khi mặc mâu chạm vào một mảnh mặt hồ phẳng lặng, đôi mắt cô hơi mở, kinh ngạc không thôi vì vẻ đẹp của nó.
Mặt hồ soi bóng cô… Dù cách xa như vậy Dung Lạc vẫn có thể nhìn thấy được.
Nhưng hình ảnh của cô nhanh chóng bị một tồn tại phá tan.
Dưới cái nhìn chăm chăm đầy chấn động của Dung Lạc, một con thủy quái cực lớn từ dưới nước nhảy thẳng lên không trung, giống như muốn đớp lấy bóng hình người con gái trên bầu trời rộng lớn.
Nhưng đã làm nó thất vọng rồi… Thân hình của nó chỉ nhảy đến độ cao vài mét thì nặng nề rơi xuống nước, trực tiếp khuấy đảo cả mặt hồ bằng phẳng trở nên dậy sóng.
Sau đó Dung Lạc nhìn thấy bóng đen to lớn của con thủy quái có hình dạng như một con cá rồng khổng lồ không ngừng lượn lờ xung quanh bóng hình của cô trong nước bởi vì mặt hồ chấn động mà bị nhòe đi.
Dung Lạc kinh ngạc thật sự nhưng lại không có sợ hãi vì sự xuất hiện của nó.
Có lẽ là bởi vì cô đã từng nhìn thấy nhiều tồn tại to lớn như vậy ở dưới đại dương, cho dù cá này không phải cá biển thì cô cũng xem nó như những tồn tại kia, bao dung không kém.
Chưa kể nó còn không thể làm gì được cô, còn giống như đồ ngốc không ngừng xoay quay hình bóng của cô trong nước, mãi mãi cũng không thể bắt lấy được.
Thật đáng thương.
May mắn Dung Lạc vẫn còn nhớ nhiệm vụ hiện tại của mình, cho nên cô không có để ý đến nó nữa mà hướng tầm mắt ra xung quanh.
Sau đó ánh mắt cô chạm vào những cái nhìn với nhiều cảm xúc kinh ngạc, chấn động, bất ngờ không giống nhau.
Dung Lạc không nhìn họ lâu mà dời ánh mắt đến trên thân ông lão lưng cong kia, rồi đối với ông nhẻm miệng cười.
Trong lúc cô quan sát khắp nơi, chấn động bên dưới mặt biển vẫn không hề ngừng lại.
Trái ngược, nó càng ngày càng lớn hơn.
Tựa như sắp có một cái gì đó phá vỡ mặt biển chui ra.
Quả vậy.
Dưới cái nhìn kinh hãi của đám người Mục Dã, bởi vì đứng gần, có thể quan sát được từ đầu chí cuối cho nên hiệu quả thị giác mang đến lại càng lớn hơn, một bức màn nước trong suốt cứ thế từ từ dựng lên.
Đúng vậy, là dựng đứng lên vô lý như vậy.
Nhưng chính là nó đang hoàn hoàn chỉnh chỉnh diễn ra trước mắt họ.
Tốc độ lan tràn của nó không nhanh mà có thể nói là chậm rãi, giống như sợ người ta không quan sát được kỹ.
Nhưng những ai biết được nguyên tắc trọng lực đều sẽ rõ ràng tình huống hiện tại nghịch lý đến cỡ nào.
Cho nên chẳng ai để ý đến việc nó chậm, họ chỉ trợn to mắt, không sao tin được.
“Điều này cũng quá… Huyễn hoặc đi.”
Trình Liên thân là một tiến sĩ toàn năng, cảnh tượng này thật sự là quá mức kích thích trái tim khoa học của hắn.
Chỉ nhìn một chút là họ đã hiểu, tấm màn nước kia là dựng lên xung quanh đảo và đang lấy một tốc độ chậm rãi phủ kín nó.
Không bao lâu nữa, khi màn nước sẽ hội tụ lại tại một điểm, hòn đảo sẽ hoàn toàn bị nó bao trùm bên trong.
“Cho nên cô ấy là điểm cuối đúng không?”
Người đàn ông cao to Ngạo Tề nghệch mặt bất giác thốt ra một câu.
“Phải nói cô ấy là điểm bắt đầu, điểm mấu chốt cho tất cả chuyện này.”
Trình Liên đính chính lại: “Không có cô ấy, có lẽ màn nước sẽ không thể dựng lên được.
Thật là thần hoặc.”
“Điều này có ích lợi gì?”
Tống Bằng quay qua hỏi Mục Dã.
Người bị hỏi im lặng một chút, đôi mắt vẫn dõi theo người con gái kia, một phút đều không rời.
Một lúc sau hắn mới nói: “Cô ấy bảo muốn cho ngôi làng một hoàn cảnh không có đêm lạnh ngày nóng.”
“Cho nên là, màn nước này có tác dụng điều tiết nhiệt độ không khí?”
Trình Liên phản ứng nhanh chóng.
Nhưng lời ra miệng rồi hắn nghĩ hắn không cần ai đáp lời vẫn có thể tự hiểu, điều hắn vừa nói là không hề sai.
Dù hắn là người cảm thấy khó tin nhất.
Tất cả mọi chuyện đều đang đột phá khả năng tưởng tượng của hắn đến quá mức.
Nếu không có một trái tim khoa học kiên định, nó đảm bảo sẽ bị cảnh tượng trước mặt phá nát.
Tuy không nát nhưng từ hôm nay, nhận thức của hắn nhất định phải gầy dựng lại một lần nữa rồi.
Mục Dã cũng không trả lời hắn.
Màn nước vẫn tiếp tục dâng cao lên.
Trừ mặt biển chấn động ra thì không còn gì khác nữa.
Chấn động đó đến từ sâu dưới đáy biển nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến những người đang đứng trên mặt nước và cả hòn đảo ở giữa.
Cho đến khi màn nước dâng lên được một nữa nó mới lọt vào tầm mắt của đám người trên đảo.
“A!”
Một tiếng kinh hô.
Sau đó là nhiều tiếng kinh hô.
“Cái gì vậy!?”
“Nó đang cao dần lên!”
“Trưởng thôn, đó là gì vậy?”
Đám người trừng lớn mắt nhìn màn nước, miệng lại hỏi ông lão lưng còng bên cạnh.
Họ giống như tự nhận định ông sẽ biết, sẽ nhất định lý giải được cho họ vậy.
“Xem cho kỹ.”
Trưởng thôn ngược lại không trả lời mà chỉ nhắc nhở bọn họ.
Lời ông nói thật có hiệu quả trấn áp, đám người lập tức im lặng xuống.
Nhưng họ không có chút nào dị nghị đối với mệnh lênh của ông.
Không cần ông nhắc thì họ vẫn sẽ ngẩng đầu nhìn màn nước đang dâng cao kia thôi.
Quá trình đó nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Thế nhưng lại chẳng ai để ý.
Họ chỉ biết dõi theo nó, từ từ càng lên càng cao, đến một độ cao họ chưa từng nghĩ đến sẽ chạm tới.
Nhưng nhìn màn nước dần dần dâng lên, lại có người con gái với đôi cánh bằng nước tựa như thủy tinh trong suốt đang ngự trị trên bầu trời, trong đầu ai nấy đều cùng lúc vọt ra một ý tướng.
Suy nghĩ đó khiến ánh mắt họ càng thêm phát sáng.
Thời điểm màn chắn hội tụ dưới chân người con gái, ánh mặt trời như chợt lóe lên một tia sáng trắng.
Tia sáng ấy đáp lên đỉnh màn chắn, nơi giao nhau giữa tấm màn và mũi chân của người con gái, đồng thời phát ra ánh hào quang rực rỡ chói mắt.
Cứ như mặt trời đang cũng đáp lại hành động bảo hộ mà biển đối với con gái của mình vậy.
Từ nay ban cho hòn đảo bên trong màn nước một hoàn cảnh tốt nhất đại lục.
Trừ khi biển chủ động thu về, nơi này sẽ vĩnh viễn không thay đổi..