“Tấm màn này sẽ bảo vệ chúng ta sao?”
Có người trong làng nhỏ giọng thì thào, nữa ngờ vực, nữa hoài nghi, còn có chút hi vọng cùng không dám tin tưởng.
Dù vậy thì ý nghĩ này không cần ai nhắc vẫn tự động hiện ra trong lòng họ, như nấm mọc sau mưa, không gì cản nổi.
Càng ngày lại càng lớn và có sức lan tỏa kinh người.
“Đúng vậy!”
Nhưng khác với hắn, giọng của trưởng thôn lại vang vọng khắp mảnh đất, khiến cho bất cứ ai cũng đều nghe thấy, giúp nó nhanh chóng truyền tải đi trong lòng đám người.
“Cho nên, mọi người phải biết ơn đứa bé kia.”
Ông nói xong thì trước tiên hành lễ.
Là đại lễ ông dùng trong nghi thức cúng tế thần biển hôm trước, cầu cho biển bảo vệ họ, cho họ ấm no và an ổn.
Những nhân loại như họ rõ ràng đối với biển có đủ kinh sợ nên có.
Nhưng chính bởi vì kinh sợ cho nên mới thờ phụng, hy vọng được biển bao dung và chiếu cố, không cần đối với họ quá mức khắc khe.
Con người chính là sinh vật nghịch lý như vậy đấy.
Sau đó nối tiếp ông, người người đều hướng về Dung Lạc trên bầu trời hành lễ tạ ơn.
Từ đầu đều không có người nghi ngờ lời nói của trưởng thôn, cũng như ông không hề giải thích gì sau lời đó, càng không nói cặn kẽ về những gì đang diễn ra.
Đó là cái sự đồng lòng và ỷ lại đã được hình thành cả trăm năm.
Người trưởng thôn chính là lãnh tụ tinh thần trong lòng họ.
Đương nhiên trong đó có phần lớn nguyên nhân là do tâm tính của những người dân này đơn thuần, không có nhiều thói hư tật xấu của người loài.
Hoàn cảnh mài mòn đi những gì không cần thiết cho cuộc sống, chỉ giữ lại những gì tốt nhất, giúp họ an ổn đi hết đời.
Tất cả những chuyện này Dung Lạc đều không biết.
Sau khi hoàn thành hành động mang tính nghi thức này Dung Lạc không có dừng lại lâu đã rời khỏi đỉnh màn chắn.
Cô hướng về người đàn ông bên dưới lao xuống, tựa như một thiên thần đang háo hức trở lại vòng tay của chúa.
Mục Dã đồng tử co rụt lại, không dưới mười lần mắng cô hành động lỗ mãng vừa theo bản năng vươn tay ra muốn đỡ lấy cô.
Dung Lạc thuận lợi rớt vào trong cái ôm của hắn.
Đôi cánh bằng nước cùng lúc tan biến.
“Xong rồi!”
Dung Lạc hớn hở nói.
Nhìn nụ cười của cô, bao nhiêu lo lắng cùng bất đắc dĩ oán giận trong lòng Mục Dã đều bị ép hóa thành ôn nhu cưng chiều dung túng.
Thật sự, hắn không còn cách nào khác để mà có thể mở miệng trách mắng cô nữa.
Hắn cũng không nỡ.
“Ừm.”
Mục Dã nhẹ giọng đáp lại.
“Từ giờ chúng ta không cần phải về trên tàu ngủ nữa.
Thời tiết bên trong thủy giới sẽ giống như màu xuân trước tận thế.”
Dung Lạc tiếp tục líu ríu, cảm xúc có phần kích động lắm.
Đương nhiên rồi.
Làm sao có thể không kích động.
Cô vừa mới tạo ra một điều thần kỳ.
Bởi vì nói ra sẽ không có ai tin tưởng đâu.
Cho dù đã biết bản thân có một mối liên hệ kỳ lạ với biển thì Dung Lạc cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ làm những chuyện như vậy đâu.
Tuy cô biết tất cả hiện tại đều là do biển ban cho thì cô vẫn không nhịn được kích động.
Cô vừa làm ra một việc tốt, có lợi cho cuộc sống sau này của họ.
Cô vẫn còn không có quên ý nghĩ xây dựng cho người đàn ông một hoàn cảnh để hắn có thể tung hoành thế giới.
Cô nhất định sẽ làm được!
Nhưng có lẽ Dung Lạc không cần lo, chuyện này vẫn là có người tin.
Chính là những người hôm nay được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Còn có con cháu đời sau của họ nữa.
Không có cái gì đáng tin bằng tận mắt nhìn thấy.
Con người chính là những sinh vật kỳ lạ như vậy.
“Cô đây là có cái năng lực gì vậy?”
Trình Liên bỗng nhiên thốt lên hỏi.
Giọng điệu của hắn nhẹ bâng, không có thứ cảm xúc nào ngoài cảm thán.
Không có gặng hỏi hay nghi ngờ, chỉ có tò mò.
Nhưng đối với người con gái vừa mới làm ra kỳ tích trái tim lại yếu mềm, đó đúng thật là một sự bày tỏ hoàn hảo.
“Tôi không biết nữa.”
Dung Lạc không trả lời mà nhẻm miệng cười.
Nụ cười ranh mãnh khiến Trình Liên cứng họng.
Nhưng so với hắn, Dung Tình lại nói: “Tôi tin cô.”
Sự chân thành trong đôi mắt của cô đổi lại một nụ cười xinh đẹp cứ như có ánh sáng lấp lánh xung quanh của Dung Lạc.
Dung Tình trông mà có chút ngất ngây.
Tính ra Dung Lạc không phải là đẹp đến nghiêng nước nghiêng thần, ngược lại cô còn có chút đen… Cái đen này thật ra không có gì đáng nói cả, hầu hết người trong thôn đều đen.
Nhưng chính vì Dung Lạc cũng bình thường, ngũ quan chỉ thanh tú chút chứ không đặc sắc, làn da rám nắng càng khiến cho vẻ đẹp đó chìm xuống cho nên nó khiến cho cô càng thêm không nổi bật.
Trước đây “Dung Lạc” nổi bật là vì tâm tính phóng khoáng cùng chí hướng của nam nhân.
Còn Dung Lạc hiện tại lại không có gì đặc sắc.
Nhưng lúc này đây… Không biết có phải do Dung Lạc được nuông dưỡng trong nhà nên trắng trẻo ra, lại bởi vì mang thai mà tròn trĩnh hơn, thêm vào những hành động mang tính huyễn hoặc cho nên trông cô giống như được mạ lên một thần hào quang thánh khiết, đẹp đến có phần không thực hay không.
Không biết thế nào, Dung Tình chính là cảm thấy cô càng có sức hút, càng dễ dàng chiếm lấy ánh mắt của người khác.
“Thủy giới là cái màn này sao?”
Ngạo Tề ngược lại khá có hứng thú với màn nước kia.
Không biết từ lúc nào hắn đã đi đến bên cạnh màn nước, miệng hỏi nhưng tay lại gõ gõ lên tấm màn.
Vậy mà ai biết sau khi hắn chạm vào, cái màn rõ ràng có thể nhìn thấy được trước mắt lại giống như tan biến đi.
Nếu không phải tay hắn vẫn có thể chạm đến được, ở nơi hắn chạm vào còn hiện ra gợn sóng lăn tăn thì hắn đã cho rằng tất cả mọi chuyện chỉ là ảo giác của hắn thôi.
Hòn đảo lúc này vẫn ở đó nhưng xung quanh lại không tồn tại cái màn nước nào cả.
Hiện tại bất cứ ai từ ngoài nhìn vào đều sẽ không thể nhìn thấy được điểm khác biệt nào ở đây.
Chỉ là Ngạo Tề không biết, từ vị trí của mấy người Dung Lạc phía sau, hòn đảo trong tấm màn chắn lại hoàn toàn biến mất theo bản thân nó.
Trong mắt họ, nơi phía trước vốn tồn tại một hòn đảo xanh mướt lúc này chỉ còn lại một mảnh biển cả mênh mông không có điểm cuối.
Nếu không phải đã từng thấy qua, từng trải qua nhiều chuyện, sợ rằng sẽ không có người cho rằng tồn tại một hòn đảo.
Hòn đảo đó lại được ẩn giấu trong một tấm màn chắn bằng nước.
Có điều, nếu họ lùi xa hơn chút, họ sẽ nhìn thấy giữa tầng trời xuất hiện một tia sáng trắng tựa như ngôi sao mọc vào ban ngày.
Nó chính là điểm giao thoa giữa màn nước và ánh sáng mặt trời hình thành nên, tựa như bạn để một tấm gương dưới trời nắng thì nó cũng xuất hiện điểm sáng vậy.
Nó chính là bằng chứng thiết thực nhất cho thấy tất cả đều là sự thật.
“Này cũng quá kín kẽ đi…”
Trình Liên không nhịn được cảm thán lần nữa.
“Thụy giới là cách tôi gọi nó thôi.
Tôi nghĩ gọi rất đúng nên dùng luôn.
Giới kết được tạo thành từ nước nên gọi là thủy giới thôi.”
Dung Lạc ha ha nói.
Đám người ban đầu là bó tay với cách lý giải đơn giản đến vô tâm vô phế của cô.
Nhưng sau đó họ ngẫm lại nhiều lần, vậy mà cảm thấy cách nói này rất không sai.
Gọi vậy mà lại phù hợp nhất.
Rốt cuộc bởi vì cái tên thủy giới ấy, hòn đảo này cũng chính thức được gọi là là Thủy đảo.
Từ nay nó xem như chính thức có mặt trên bản đồ cư trú mới của trái đất, nơi có nhân loại sinh sống.
Nhưng bởi vì sự bí ẩn của nó, mãi đến sau này mới có người biết đến sự tồn tại này, khi mà bản đồ vệ tinh xuất hiện trên trái đất lần nữa, bỏ qua màn nước hiện hữu trong tầm mắt của nhân loại toàn thế giới.
Có điều họ cũng chỉ biết đến cái tên cùng phương hướng đại khái chứ không rõ nó nằm chính xác ở đâu, không thể định vị càng không tìm được nó trừ những người được công nhận.
Ban đầu bởi vì sự xuất hiện của nó mà dấy lên một làn sóng tò mò trong lòng cao tầng của nhân loại, nhưng theo thời gian công sức tiền của hoang phí cho nó, lâu dần nó được liệt vào danh sách những nơi bí ẩn nhất trái đất sau tận thế.
Lại nói về những cư dân trên đảo.
Để đánh dấu móc lịch sử này, người trong làng đã ghi chép lại thời khắc ấy, đồng thời còn không quên viết thêm tên của những cư dân đầu tiên trên Thủy đảo lên cùng, xem như một sự khẳng định đối với nó.
Như vậy cho dù không có người tin tưởng sự tồn tại của nó thì ngàn năm vạn năm sau… Tóm lại là thật lâu sau đó, có người khai quật được mảnh ghi chép này thì họ sẽ công nhận Thủy đảo có tồn tại thôi.
Nó không chỉ có tồn tại mà còn có một đám Thủy dân sinh sống không biết đã qua bao nhiêu tuế nguyệt.
Sau ngày hôm đó, quá trình xây dựng ngôi làng nhỏ trong rừng lấy tốc độ cực nhanh mà hoàn thành.
Bởi vì thời tiết, cả ban đêm họ cũng thức khuya đốt đuốc để làm.
Họ còn không có làm quá khang trang mà giữ lại đa phần cái sự tự nhiên ấy.
Giống như bản thân họ chỉ là người đến ở nhờ, còn rừng rậm nơi này mới là chủ nhà thật sự.
Nhìn những căn nhà gỗ nhỏ theo phong cách nhà sàn xen lẫn giữa những thân cây thô to cùng tán cây rậm rạp, Dung Lạc không khỏi cảm khái trong lòng.
Nhìn chúng, bản thân cô cứ có cảm giác như đang trở lại hiện đại, đến thăm một cái bản trong núi của người dân tộc thiểu số nào vậy.
Thật sự là một trải nghiệm khó được.
***Mấy nay tg bị bệnh, đau đầu chóng mặt nên không viết được nhiều.
Hôm qua còn không kịp sửa chương nên hôm nay muộn vậy mới có nhưng cũng chỉ có 2c chương thôi, mọi người chịu khó, mai tg cho nhiều hơn nhé***.