Mấy người Trình Liên không hiểu tại sao Dung Lạc hết thương xuân bi thu rồi lại như phát hiện ra cái gì mà ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn trời, gọi mãi vẫn không nghe thấy cô trả lời.
Đến lúc Dung Lạc thoát khỏi suy tư của bản thân đã là năm mười phút sau.
Khi mà đám đàn ông đã theo ý cô gom hết số gốc cây họ có lại, tìm cả bạc phủ lên nữa, sau đó con trở lại đây cả rồi…
“Khụ… Mọi người làm xong rồi sao?”
Dung Lạc cười ngại ngùng nhìn bọn họ.
“Em làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?”
Mục Dã không yên ôm lật cô qua lại kiểm tra.
“Cô ấy rất ổn.”
Ngược lại là Trình Liên đứng bên cạnh liếc trắng mắt nhìn hắn vừa thay Dung Lạc trả lời.
Bác sĩ hắn ở đây mà hỏi cái gì không biết.
Nhưng nghĩ làm sao đó, nữa đường hắn lại nói: “Có khi tinh khí thần của cô ấy không ổn đó.
Anh đem về, khai thông lại cho cô ấy đi.”
“Hả?”
Dung Lạc nghe mà không hiểu gì cả nghệch mặt ra nhìn hắn.
Trình Liên lại tỏ ra ẩn ý cười cười thật đáng đánh nhìn hai người họ, đặc biệt là Mục Dã đang ôm Dung Lạc.
Không biết người đàn ông nghĩ gì, lại có hiểu hay không nhưng bỗng nhiên lại nói một câu hiển nhiên trong lúc này: “Cô ấy đang mang thai.”
“…” Gì gì vậy… Mắc gì nói vậy? Chuyện cô mang thai đem ra nhắc ở đây làm gì?
Dung Lạc nhìn vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của người đàn ông mãi mà vẫn không hiểu làm sao.
Nhưng khi cô bất chợt nhìn thấy vẻ ngượng ngùng thêm chút không tán đồng của Dung Tình đang nép bên cạnh Tống Bằng nhìn Trình Liên, cùng với cái ánh mắt trêu chọc của Ngạo Tề, Dung Lạc cảm thấy cô mà không hiểu nữa thì cũng quá ngốc rồi.
“Mang thai cái đầu anh!”
Mục Dã đang rất nghiêm túc mà thảo luận vấn đề Trình Liên vừa nhắc tới không hiểu làm sao bị cô đập cho cái bốp vào lòng ngực tinh tráng cứng rắn như sắt thép.
Còn chưa kịp hiểu gì đã thấy người con gái giận dỗi bỏ đi mất thì hắn vội vàng đuổi theo.
Biểu tình vẫn đầy sự khó hiểu của hắn khiến Dung Tình, người duy nhất hiểu được tâm tình của Dung Lạc lắc đầu không thôi.
Nhưng chưa đợi Mục Dã nói gì Dung Lạc đã ngừng lại.
Cô trước tiên đập rớt cái tay đang đưa tới muốn đỡ lấy cô của người đàn ông, vừa cho hắn một cái trừng mắt mà đối với hắn nó không có chút lực uy hiếp nào lại còn quyến rũ muốn chết rồi quay đầu nhìn đám người phía sau vẫn còn đứng đó công đao: “Sáng sớm mai chúng ta mới đi vào rừng tìm nấm, hôm nay đến đây thôi.”
Lần này thì cô đi luôn, trong lúc đó vẫn nhất quyết làm mình làm mẩy, không cho người đàn ông chạm vào mình mà khiến hắn bất đắc dĩ không thôi.
Ngược lại hai người Liên - Tề còn ở phía sau cười một cách đểu giả, rất là đáng đánh.
“Sao anh lại nói thẳng ra như vậy? Nữ tánh chúng tôi da mặt mỏng.”
Dung Tình dù sao cũng là bà bầu tám tháng, sắp sinh, da mặt so ra đỡ hơn Dung Lạc một chút.
Đợi hai người kia khuất bóng rồi cô mới nhìn Trình Liên trách mắng.
“Tình thú!”
Ngạo Tề không cảm thấy có gì không đúng lưu manh phun ra hai chữ như vậy.
“Đi, về phòng ngủ trưa.”
Tống Bằng không muốn nghe họ nói nhảm, không nói hai lời bế bỏng Dung Tình lên mang đi.
Ở nơi này nhất thời chỉ còn mấy người Liên - Tề và mấy ông lão đã muốn gần đất xa trời.
“Dung Lạc trước đây là người thế nào?”
Bỗng nhiên Trình Liên lại nhìn trưởng thôn vừa nheo đôi mắt hồ ly vừa hỏi, trông đặc biệt giảo hoạt.
Đổi lại là ai đó tâm tính không kiên định thì… Nhưng năm ông lão này đâu phải người bình thường.
Không phải người xưa có câu gừng càng già càng cay đó sao? Quan trọng nhất bọn họ cho rằng mình là nhà mẹ đẻ của Dung Lạc, cái vẻ không phải người tốt lành gì của Trình Liên khi dò hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy, bọn họ không ăn.
“Lão già rồi, lưng yếu, không đứng được lâu.
Lão trở về nghỉ ngơi trước đây.”
“Lão phải đi dốc thúc mọi người trồng khoai tây.”
“Lão đi xem những người đi khai hoang đã về chưa.”
“Bên kia cũng cần lão.”
Không đến năm giây ở đây đã mất bốn ông lão bao gồm cả trưởng thôn.
Người còn lại họ cảm thấy khó nhằn nhất chưa đi, tứ lão đang lãnh túc nhìn họ chằm chằm.
Ngạo Tề ban đầu còn chưa hiểu vấn đề Trình Liên hỏi lắm.
Hiện tại nhìn thấy thái độ của năm ông lão kia, trừ khi hắn ngu mới không rõ vấn đề đó hốc búa cỡ nào.
Ngẫm lại thì không phải Trình Liên đang công khai đào sâu đời tư, điều tra Dung Lạc trước mặt người ta hay sao? Mặc kệ thế nào, hắn đều không muốn bị Trình Liên liên lụy.
Hóng hớt thì được chứ làm đồng bọn thì không.
Thế là trong ánh mắt khinh bỉ của Trình Liên, Ngạo Tề cười lòa xòa nhích người tránh xa hắn ra, vừa cho tứ lão một cái ánh mắt lấy lòng.
Tại sao lại là lấy lòng?
Theo lý mà nói thì người trong làng vẫn luôn sợ mấy nhân vật như hắn mới đúng.
Này thì không sai, nhưng không có nghĩa bọn hắn ai nấy đều giống nhau.
Chưa nói mấy vị bô lão này sống lâu hơn họ, vì để duy trì cái làng này tâm tư lại sâu lắng thế nào.
Chỉ nói nay khác xưa rồi, bọn họ lại sống cùng một chỗ còn không hề có sự phân chia.
Kiểu gì bọn hắn cũng phải kính già yêu trẻ, có cái sự tôn trọng nhất định với họ chứ chưa nói còn có một tầng quan hệ mang tên Dung Lạc ở giữa nữa.
Cũng không hiểu tại sao Trình Liên lại nhằm bọn họ đi hỏi về tình huống của Dung Lạc nữa, thật là…
Tứ lão lạnh lùng là khỏi phải nói rồi, cả Dung Lạc đều cho rằng như vậy, bình thường sẽ không đùa giỡn không đâu với ông chứ nói là ai.
Đến hiện tại Ngạo Tề mới hiểu hết được ý nghĩa sâu xa bên trong này.
Ông lão hết nhìn Ngạo Tề rồi lại nhìn Trình Liên, nếp nhăn ngay mắt trở nên sắc bén lên, âm thanh không lớn nhưng lại đặc biệt lạnh lùng nhìn hắn nói: “Chưa nói mỗi đứa bé gái trong làng bởi vì nguyên cớ kia mà bình thường không quá được đối xử gần gũi, chúng tôi làm sao hiểu rõ được bọn nó.
Chỉ nói việc hiện tại anh hỏi chuyện này liệu có cần thiết lại thỏa đáng hay không thôi.
Dung Lạc đối với các anh có thể không quan trọng, nhưng nó đối với chúng tôi thì khác.
Chúng tôi sẽ không gây phiền toái cho nó chứ chưa nói nó có thay đổi thế nào đều là chuyện của nó.
Con người ai lại không thay đổi cơ chứ.
Nhưng chỉ cần nó còn đối với chúng tôi thật tâm, chúng tôi lại có ý nào tự hủy bản hiệu của mình, khiến cho tâm đứa nhỏ kia lạnh chứ.”
“Anh không cần phải tiếp tục dò hỏi chuyện này từ người trong làng làm gì.
Lão thấy Dung Lạc nó cũng không cố ý muốn che giấu, anh cứ tìm nó mà hỏi không phải tốt hơn sao.”
Tứ lão nói xong thì mặt mày lạnh tanh bỏ đi mất, chẳng cần phải lý do lý trấu để mà rời đi làm gì hết.
Cực kỳ trực tiếp, cự kỳ bá đạo.
Khiến người không nhịn được tán thưởng không thôi.
Ngạo Tề không khỏi trực tiếp giơ ngón tay cái với bóng lưng dần khuất xa của ông lão.
Hắn không chút để ý tại sao tứ lão lại không có sợ bọn họ mà nói năng thẳng thừng như vậy.
Chưa nói đến tính tình, kiểu gì trong một trăm người cũng sẽ xuất hiện một người như tứ lão.
Tựa như cái cách “Dung Lạc” xuất hiện trên đời, mang thái của một người thời hiện đại, tứ lão cũng giống vậy.
Chỉ nói hiện tại, giống như Ngạo Tề có thể kính lão đắc thọ, tứ lão sống hơn nữa đời người cái gì không rành chứ nhìn sắc mặt của người ta là giỏi nhất, sau đó là không chút sợ hãi lợi dụng nó ngay, lão nhìn ra được mấy người bọn họ thái độ thế nào đối với mình thì làm sao sợ họ nữa.
Cứ thế mà ra chuyện thôi.
Người đơn giản như Ngạo Tề thì càng thấy nó chẳng có gì đáng để nói.
Bốp!
“Ui!”
Bỗng nhiên cái vai bị đập một cái khiến Ngạo Tề nhảy dựng lên.
Một cái nhảy này hắn trực tiếp nhảy khỏi hàng hiên của nhà sàn, đáp xuống mặt đất ẩm ướt đâu đâu cũng có bên trong khu rừng, tránh xa cái người vừa vô duyên vô cớ đánh hắn ra.
Vốn hắn còn muốn chạy, nhưng chân trước vừa bước ra, chân sau hắn đã bị ma âm của Trình Liên gọi ngược về: “Ngạo trung tá! Tôi có thuốc mới cần anh thử.”
“Nếu anh dám chạy cơm tối của anh mà có thêm cái gì tôi sẽ không đảm bảo đâu.”
Ngạo Tề mặt nhăn như trái khổ qua chẳng cần đấu tranh tâm lý làm gì đã nhận mệnh xoay người đi theo Trình Liên trở về căn nhà sàn ở phía xa nhất.
Mà trong mắt hắn chính là địa ngục trần gian.
Nói cũng kỳ lạ, thời buổi này vẫn còn có người hứng thú với mấy thứ chất độc thiên kỳ bách quái khiến người ta không nhịn được nổi da gà như vậy nữa.
Tuy những nghiên cứu của Trình Liên đều luôn có ích cho công cuộc khai hoang vùng đất mới của căn cứ nhưng chẳng ai chịu nổi hắn đem chúng thử nghiệm trên người mình đâu.
Để Dung Lạc đến nhận xét về những thứ Trình Liên đã làm, tựa như cái thứ bột hắn đưa cho Mục Dã dùng để dụ đám trùng hồi trước ra ấy, cô sẽ nói nó chẳng khác gì mấy thứ độc sư cổ xưa hay chế tạo cả.
Nhưng đến trước tận thế thì độc sư đã không còn tồn tại trước mắt người đời nữa rồi chứ không nói này là sau tận thế, Trình Liên làm sao lại biết được.
Nếu nói hắn vô sự tự thông, tự mày mò mà ra thì Dung Lạc chỉ có thể cho hắn hai chữ thiên tài mà thôi.
Bởi vì có hiểu biết về độc nên lần đó Mục Dã trúng độc hắn mới có hứng thú đi phá giải như thế.
Mấy thứ hắn cho Mục Dã dùng không phải như Dung Lạc nghĩ là vac-xin gì đó bình thường đâu.
Nhưng hắn lợi hại là không thể phủ nhận rh.