Vậy sao… Như vậy sẽ không có chuyện chúng ta đổi lại?
“Dung Lạc” nghe cô hỏi thì trước tiên ngẩn ra, sau đó cười nói: Không đâu.
Người kia sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để cô xảy ra chuyện nữa.
Tôi sau đó đã hiểu nếu không phải vì cô bỗng nhiên xảy ra chuyện thì sẽ không có khả năng tôi hoàn thành yêu cầu người kia giao cho sớm như vậy.
Cho nên, trừ khi sinh mệnh của cô bị uy hiếp, nếu không sẽ không có chuyện này xảy ra.
Cho nên vì tôi có thể tồn tại trên thế giới đó lâu hơn, cô phải bảo vệ bản thân cho tốt đó.
Cô ấy cười trêu nhưng tôi biết cô ấy đang nói thật.
Cô yên tâm, ở đây tôi có chồng con, tôi sẽ không đi đâu.
“Dung Lạc” lần nữa xuất hiện biểu tình kinh ngạc, nhưng lời nói ra lại là chúc mừng.
Dân làng tôi sẽ thay cô chăm sóc.
Cô nếu cảm thấy được sống là may mắn, vậy sau này có tiền thì làm nhiều việc thiện hơn đi.
Tôi sẽ không phụ công sức cô tạo ra cho tôi một cuộc sống hoàn mỹ.
Hiện tại tôi đang sống rất tốt.
Dung Lạc gật đầu.
Cô biết “Dung Lạc” không phải đang nói mát.
Tuy cuộc sống đó không phải do cô muốn nhưng đúng thật “Dung Lạc” sẽ không có nổi lo khi tiếp nhận nó.
Ít nhất không cần vướng vào những rắc rối như trong tiểu thuyết xuyên không cô từng đọc hay xảy ra.
Cô ở đó không có bạn, sẽ không sợ bị người khác chất vấn nếu tính tình có tự nhiên thay đổi.
Bỗng nhiên cô nhớ đến điều gì, lập tức nhìn “Dung Lạc” hỏi: Có phải cô cũng có năng lực nói chuyện với biển không?
“Dung Lạc” lần này là triệt để nghệch mặt ra có phải vài giây sau mới phản ứng lại: Tôi không có cái năng lực gì hết.
Xem ra cô thật sự là chủ, tôi chỉ là phụ thôi.
Dung Lạc nhìn nụ cười bình thản của “Dung Lạc” thì biết cô không có nghĩ gì nhiều.
Xem ra con người “Dung Lạc” thật sự rất phóng khoáng, cũng biết đủ.
Tôi nghĩ tôi sắp phải đi rồi.
“Dung Lạc” nhìn linh thể của mình dần tan ra, cười nhẹ nói.
Cô không khỏi nghe được cảm xúc nhẹ nhõm trong lòng cô ấy.
Xem ra không chỉ có cô đạt được lợi ích từ cuộc nói chuyện này, cô ấy cũng vậy.
Cô phải sống thật tốt, tự do lựa chọn bạn đời mình muốn.
“Dung Lạc” nghe cô chúc thì nhẻm miệng cười.
Nhìn bản thân cười với mình, Dung Lạc cũng bất giác cười theo.
Tạm biệt, Dung Lạc!
“Dung Lạc! Vợ ơi!?”
Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Mục Dã, Dung Lạc có chút hoảng hốt không kịp hồi thần.
“Cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi…”
Âm thanh của người đàn ông lúc này thật sự là không còn hơi sức.
Hắn cũng không thèm quan tâm hình tượng gì, biểu tình nhẹ nhõm hiện rõ.
Đương nhiên là không thiếu sự mệt mỏi cứ như vừa chạy đưa với tử thần.
Dung Lạc còn không hiểu ra sao thì nghe những người khác cũng phụ họa theo hắn.
“Cô sắp dọa chết anh ta đó!”
“Nói không chừng sau đó cậu ta sẽ hết dám làm gì cô luôn ui…”
Ngạo Tề cười đểu giả bị Tống Bằng đá cho một cú.
Lúc nào rồi mà còn đùa được.
Ngạo Tề lập tức tỏ vẻ hối lỗi, nhưng hắn nghiêm túc rồi lại vẫn nhìn Dung Lạc còn mơ màng chưa rõ đâu là thực đâu là mơ hỏi: “Mới nãy cô bị làm sao thế? Trình Liên nói cô rơi vào trạng thái bất tỉnh lâm sàng.
Không phải tôi nói ngoa chứ cô là bất tỉnh, Mục Dã mém là chết lâm sàng đó.”
“Mọi chỉ tiêu trên người cô đều bình thường ngoại trừ hô hấp cực thấp ra thì đến đứa nhỏ cũng không sao hết.
Lần đầu tôi thấy tình huống này.
So với Mục Dã lần đó khác biệt nhiều lắm.
Giờ cô thấy thế nào rồi? Có cảm thấy tinh thần mệt mỏi, toàn thân rã rời không?”
Trình Liên kiểm tra lại lần nữa rồi nhìn cô hỏi.
“Tôi không sao.
Tôi cảm thấy bản thân chỉ ngủ một giấc, mơ một giấc mơ dài đến mức đầu ốc mụ mị luôn thôi.”
Dung Lạc giọng có vẻ khàn, không biết là do cuộc yêu vào buổi trưa hay do tình trạng mới nãy.
“Để đảm bảo chắc chắn, mấy ngày sau tôi cũng đến kiểm tra cho cô đi.
Được rồi, giải tán thôi.
Cho cô ấy nghỉ ngơi thêm.
Tôi không nghĩ trạng thái trước đó của cô là nghỉ ngơi đâu.
Đúng rồi, cô có đói bụng không? Muốn ăn gì không?”
Trình Liên vừa định đi thì quay lại hỏi.
“Có phải tôi đã bất tỉnh rất lâu rồi không? Tôi đúng thật là cảm thấy rất đói.”
Dung Lạc sờ cái bụng xẹp lép nói.
“Là do cô ưm ưm…”
Ngạo Tề nói được một nữa thì bị Trình Liên bịt miệng lôi đi, mém chút là ngã chúi dúi rồi.
Trình Liên vừa trừng mắt với hắn vừa thay hắn nói: “Đợi tôi mang thức ăn đến cho cô.
Thiếu tá Mục, anh chăm sóc cho cô ấy đi.”
“Ưm ưm…”
“Im miệng!”
“…”
Tống Bằng thật sự rất muốn chống trán đầy bất lực nếu không phải hắn đã quen trưng bộ mặt lạnh lùng ra ngoài.
Sau khi hai người Tề - Liên đi, hắn cũng nhìn hai người trên giường nói: “Vậy chúng tôi cũng về đây.”
“Đã làm mọi người lo lắng rồi.”
Dung Lạc nhìn hai người họ ái ngại nói.
Nếu không phải Dung Tình đi lại đều có người đàn ông của cô chiếm cố thì Dung Lạc đã càng thêm áy náy rồi.
Dù sao cô ấy cũng là người đang mang thai tháng thứ tám, thân thể nặng nề Dung Lạc bình thường đều thấy mệt thay cho cô ấy.
Nghĩ tới mình sau này cũng thế, Dung Lạc thật tình cảm thấy rất sầu não.
Nhưng chắc không sao đâu nhỉ, cô cũng có người đàn ông của mình mà.
“Cô không sao là tốt rồi.
Vậy chúng tôi về.”
Dung Tình cười nhẹ lắc đầu đáp.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại hai người Lạc - Dã.
Người đàn ông từ nãy giờ chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô cùng đám người nói chuyện, khuôn mặt trầm trầm khiến Dung Lạc không hiểu cảm thấy chột dạ ghê gớm.
Vốn không biết phải nói sao với người đàn ông về giấc mơ kia, hiện tại nếu cô không nói cho hắn biết, dùng chuyện này đến dỗ dành trấn an hắn thì nhất định cô sẽ không yên ổn đâu.
“Chồng ơi!”
“…”
Bình thường chỉ có lúc xuống nước cô mới gọi hắn bằng chồng thôi, còn gọi đến là ngọt như mía lùi, cho dù hắn cứng cỡ nào cũng phải mềm xuống cho cô.
Mục Dã thật không biết nên nói sao nữa.
Nếu không phải biết cô đang mang thai, còn vừa xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ dựng cô dậy đánh mông.
“Chồng à, anh không biết đâu.
Vừa nãy em nhìn thấy “Dung Lạc” đó.”
Quả nhiên, lời này vừa ra người đàn ông lập tức ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm cô, cứ như muốn soi đến khi trên người cô nở một bông hoa vậy đó.
“Anh đừng vội! Em bất tỉnh đúng thật là có liên quan đến việc này, thế nhưng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu.
Em còn hỏi cô ấy liệu chúng ta có đổi lại cho nhau không, cô ấy nói là không có.
Trừ khi em gặp nguy hiểm chết đi thôi…”
“Em sẽ không chết!”
Cô vừa dứt lời đã bị người đàn ông ôm vào lòng, siết vai cô đến đau.
Dung Lạc không có trách hắn, càng không đẩy hắn ra.
Ngược lại cô ôm hắn vỗ vai trấn an: “Em còn biết cô ấy làm sao sẽ biết những chuyện ở trước tận thế nữa cơ.
Nhưng em không nghĩ lại làm anh lo lắng, em xin lỗi.
Chồng em đại ân đại đức đừng giận em nữa nha.
Sẽ không có lần sau, thật đó!”
“…”
“Chồng ơi! Chồng à!”
“…Được rồi, tôi tin em.”
“Thật không?”
Dung Lạc lập tức cao hứng khẽ đẩy vai hắn ra nhìn hắn hỏi.
Nhưng cô lại nhận được một cái ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông.
Dung Lạc giật bắn mình, lập tức đưa tay lên thề: “Em thề…”
“Được rồi!”
Dung Lạc chưa kịp nói đã bị người đàn ông nắm tay kéo xuống.
Cô lắm la lắm lét nhìn hắn, điệu bộ khiến Mục Dã không khỏi bất đắc dĩ lan tràn không có điểm cuối.
Cốc cốc!
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Mục Dã vén chăn cẩn thận lại cho người con gái rồi mới đứng dậy đi mở cửa.
Dung Lạc nhìn bóng lưng người đàn ông mà trong lòng không khỏi thở ra một hơi.
Cô biết hắn vì lo cho cô nên mới vậy.
Vài tiếng trước còn đang nói chuyện này, vài tiếng sau cô đã xảy ra chuyện, sao hắn có thể không lo.
Nhưng cô cũng không biết làm sao, chỉ mong hắn chịu tin tưởng cô, không khó chịu trong lòng lâu.
Là Trình Liên đưa thức ăn tới.
Chỉ có một chén cháo.
Chắc là muốn chiếu cố dạ dày vừa mới bất tỉnh của cô.
Mục Dã cẩn thận đỡ người con gái không khiến người ta bớt lo dậy, cẩn thận dút từng muỗng cháo rồi lại cẩn thận nhét cô vào trong chăn, dỗ cô đi ngủ.
Cẩn thận đến mức Dung Lạc bỗng chốc nghĩ mình được làm bằng thủy tinh dễ vỡ ấy.
Thật sự là một lời khó mà nói hết được.
“Anh ngủ với em đi!”
Dung Lạc vươn tay về phía hắn đáng thương đòi hỏi.
Mục Dã cũng không định đi đâu, thuận theo leo vào chăn ôm lấy cô, giam cầm cô trong lòng ngực ấm áp của hắn.
Dung Lạc thông qua cái ôm đó có thể cảm nhận được tâm tình không yên của hắn, cô không khỏi thở dài.
“Em thật sự không sao đâu.”
Cô nép người vào trong hỏm cổ của hắn, gần như cả thân hình đều đè lên những thớ cơ rắn chắc đến mức khiến cô thấy cộm không chịu nổi nhưng lại đặc biệt an toàn..