Thiếu Tá Giành Vợ


Khương Lý có lẽ là người hoạt bát.

Dù mặt mày đang tái trắng vì ngâm lâu trong nước cũng như mang bệnh trên người nhưng khi nói chuyện khóe miệng vẫn luôn mang theo nụ cười ngốc nghếch, trông ngáo ộp như tên Ngạo Tề kia.
Xem ra nếu họ thật sự nhận hắn thì có khi lại rước về một tên dỡ hơi nữa cho coi.
“Đúng vậy.

Cũng sắp đến rồi, khoảng một ngày nữa thôi nếu thuận lợi.”
“Thuận lợi?”
Khương Lý có vẻ tinh tế, lập tức bắt được điểm mấu chốt trong câu nói của Ngạo Tề.

Hắn lúc này đã được Ngạo Tề hỗ trợ băng bó vết thương nơi eo trái, lúc này đang ngồi dựa vào trên ghế hông.

Dáng người hắn nhìn không có vẻ gì là rắn rỏi thô nặng như mấy người Ngạo Tề nhưng thân hình thon dài thấy rõ.

Có lẽ đây là nguyên nhân hắn bơi rất giỏi.

Là cái loại đã được hình thành từ khi còn nhỏ chứ không phải bẩm sinh đã có.

Từ trên ngũ quan vẫn có thể nhìn ra một chút hắn là người vô tư trong sáng.

Nhưng mà thời đại này cho dù là người vô tư cũng không thể không có chút tâm nhãn.

Từ việc hắn bị ám toán lại trực tiếp xem như bản thân mình đã chết, không trở về nữa là ít nhiều có thể nhìn ra được hắn rất rõ ràng mọi chuyện.

Có tâm nhãn không phải chuyện gì không tốt, còn ngược lại nữa, miễn con người hắn không xấu thôi.

Họ đương nhiên vẫn cần một tinh anh hơn.
“Cậu sẽ sớm biết thôi.”
Ngạo Tề đối với thắc mắc của hắn cười thần bí chứ không trả lời ngay.
Khương Lý đảo mắt qua mấy người còn lại, trông có vẻ không có ai là có khả năng sẽ nói cho hắn biết thì hắn không có lại đeo đuổi tới cùng nữa.

Có điều lại có một hình ảnh lạ lọt vào tầm mắt khiến hắn không khỏi nhìn kỹ hơn.
“Đó là gì?”
Khương Lý nhìn cái vỏ ốc đang đặt ngang tầm mắt mình ngờ vực hỏi.

Cũng không biết hắn đã nhìn thấy gì, nhưng bởi vì độ cao, có lẽ hắn nhìn không tới con cá nhỏ bên trong kia rồi.
Quả nhiên sau đó họ nghe hắn tỏ vẻ.
“Tôi vừa nhìn thấy có gì từ trong đó nhảy lên rồi rớt xuống đúng không nhỉ? Bên trong có nước!”
Lời lẽ của hắn rất chắc chắn.
Đám người hiểu ngay, thì ra hắn nhìn thấy một màn cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước.
“Cậu tự đi mà xem.”
Ngạo Tề một mình chiếm hết năm cái ghế ở bên hông tàu, nằm chân nọ gác lên chân kia giống như không có quan tâm lắm mà thờ ơ đáp.

Năm cái ghế đương nhiên không đủ để chứa thân hình cao lớn của hắn, kết quả là vẫn còn nữa cái chân lọt ra ngoài, bị hắn thả tự do xuống dưới sàn.

Nhìn là biết không thoải mái gì hết nhưng tạm chấp nhận vẫn là được.
Khương Lý thấy người đứng gần đó là Mục Dã cũng không lên tiếng trả lời mình thì thật sự tự thân vận động, lê lết từng bước đứng dậy đi đến bên cạnh.
Khi hắn nhìn thấy chân diện mục của thứ bên trong thì hai mắt lập tức mở to: “Này… Mấy anh bắt nó ở đâu thế?”
“Thì bắt dưới biển chứ đâu.”
Đới Mặc cảm thấy bản thân rất không muốn nhìn Ngạo Tề trợn mắt nói mò nữa.

Sao trước kia hắn không biết đối phương lại nhây nhớt như vậy kia chứ.

Nhưng hắn không định chen vào sửa lời của hắn cho nên tự mình nhắm mắt dưỡng thần, bày ra dáng vẻ bản thân không hề để ý đến.

Chỉ có hắn biết hắn vẫn luôn dỏng tai lên lắng nghe động tỉnh bên trong khoang tàu, đặc biệt là từ trên người cái tên mới đến kia.

Một màn thần kỳ xuất hiện ở bên bờ biển trước khi họ ra khơi hắn vẫn còn nhớ rõ, đương nhiên cũng có đủ ngờ vực đối với người con gái trông đặc biệt thần bí kia.

Thật ra hắn luôn nghĩ đến khả năng hắn hỏi thẳng ra thì bọn họ có trả lời hắn không.

Hắn nghĩ là cũng sẽ nói, nhưng mà hắn nghĩ đến nghĩ lui, cuối cùng vẫn là không có hỏi ra miệng.

Dù hắn đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, cũng có rời khỏi đây, nhưng mà hắn lại mãi vẫn chưa quyết định được.
Hắn không đến mức vẫn còn để bụng những chuyện trước đây cũng như sinh tâm oán trách với đám người Ngạo Tề.

Hắn không đến mức thiếu tâm thuật như vậy.

Đổi lại là hắn thì hắn có khi đều làm không khác họ đâu, làm sao có thể cứ như một oán phụ, oán giận cho được.

Nhưng những chuyện đã xảy ra thật sự khiến cho hắn không thể giống như trước đây… Mà trước đây hắn là con người thế nào đâu… Đến bản thân Đới Mặc hiện tại còn không rõ ràng hắn nên sống thế nào.

Bước ngoặc này đối với hắn thật sự là bước chuyển biến lớn, hắn cần thời gian để tiêu hóa lại sắp xếp lại ý định của mình.
Có lẽ những người khác cũng biết vậy nên mới không đá động đến hắn nữa, để cho hắn có không gian tự mình điều chỉnh lại.

Hắn không phải là đang nương theo, lợi dụng thời gian đó để suy nghĩ chu toàn hay sao.

Nhưng có nhiều chuyện hắn không quyết định được lại không phải cũng là vì cái cách họ bao dung cho hắn…
Thôi thì tới đâu hay tới đó đi.

Đối với những chuyện hắn muốn biết lại không thể hỏi, cứ để tên nhóc mới đến giúp hắn tìm hiểu đi.
“Không phải, biển này còn có những con cá nhỏ như thế này nữa à?”
Khương Lý làm sao đơn giản mà tin lời Ngạo Tề nói cho được.

Trông hắn đâu có ngốc đến thế!
“Là do cậu chưa từng thấy thôi, sao nói nó không có? Tôi còn đã thấy rất nhiều đó!”
Ngạo Tề không biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Thế nhưng Ngạo Tề cũng không có nói sai.

Cho nên hắn nói đến đặc biệt đắc ý, giống y như thật, khiến cho Khương Lý không khỏi nữa tin nữa ngờ.

Khương Lý hết nhìn Ngạo Tề rồi lại nhìn con cá nhỏ trong vỏ ốc, biểu tình rõ rối rắm.

Trông đặc biệt khiến người muốn trêu chọc.
Một lúc sau hắn mới quay qua nhìn người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói tiếng nào hỏi: “Nó là của anh à?”
“Ừ.”
Mục Dã nhàn nhạt đáp lại.

Thái độ lạnh lùng vẫn không có chút biến hóa nào như vậy.

Khương Lý tuy mới tiếp xúc nhưng vẫn đầy đủ thời gian để lý giải một thoáng tính tình của những người trên tàu.

Hắn biết đối phương không phải chủ tâm lạnh nhạt với hắn cho nên không có cảm thấy khó chịu, càng không vì vậy mà cố gắng tránh xa.

Con người của Khương Lý cũng không phải loại tâm nhãn kém.
“Anh bắt được ở đâu vậy? Lần sau mang tôi đi bắt với nhé!?”
Vừa nghe thấy đáp án hai mắt của Khương Lý đã sáng rực như đèn pha nhìn chằm chằm vào Mục Dã.

Hắn cứ như một đứa trẻ nhìn trúng một món đồ chơi, còn nhất định muốn có cho được mà cực kỳ mong đợi nhìn cha nó.

Muốn bao nhiêu ngốc bức thì có bấy nhiêu.

Mục Dã bị hắn phản ứng như vậy cũng nhìn lại hắn.
Kết quả đôi bên cứ nhìn chăm chú nhau như vậy… Thời gian dần dần trôi qua đến cả mấy người Ngạo Tề đều cảm thấy quái dị, trong lòng còn không khỏi nghĩ có khi nào Mục Dã sẽ đồng ý hay không… Đến họ còn như vậy thì Khương Lý khỏi nói rồi.

Nhưng chính là…
“Không.”
“…”
“Phụt!”
Ngạo Tề che miệng cười đến là run rẩy.

Hắn còn không quên vỗ vai Mục Dã bộp bộp như điên: “Cậu nói thì nói đi, mắc gì nhìn hắn lâu thế làm chi! Ha ha ha!!”
Mặt Khương Lý có phải nói là đặc sắc lạ thường, cũng đáng thương tợn.

Nghe Ngạo Tề hỏi Mục Dã như vậy hắn cũng không khỏi ai oán nhìn xem Mục Dã sẽ nói gì.

Làm hại hắn trong lòng tràn ngập hi vọng a hu hu… Trời biết hắn mong đợi cỡ nào.

Bọn họ không biết, Khương Lý không giống người thường.

Hắn là một trong số những người ít ỏi có dị năng lực trong thời đại này.

Và năng lực của hắn không bất ngờ chính là nước.

Năng lực này là do hắn thừa hưởng từ ông nội, tình huống cách đời truyền thừa chuyện này đặt ở nơi nào đều cực kỳ hiếm thấy.

Cho nên hắn vừa sinh ra đã được coi trọng.

Đặc biệt là sau khi nhận ra hắn có cảm chi với nước rất mạnh, căn cứ nơi hắn sống lại càng quan tâm đặc biệt hơn.

Vì vậy có thể nói, hắn không phải hạng vô danh tiểu tốt gì hết.

Sự mất tích của hắn vẫn gây ra một chấn động lớn nơi căn cứ hắn sống.

Có điều sau này đám người Mục Dã mới biết được, cũng là không thể quay ngược thời gian nữa.
Lại nói, hơn hai mươi lăm năm cuộc sống Khương Lý ở dưới nước là nhiều nhất.

Là căn cứ an bài huấn luyện cho hắn, cũng là do bản thân hắn thích nước.

Hắn không thiếu lần lăn lộn sinh tử trong đó.

Cho nên thật ra cho dù đám người Mục Dã không vớt hắn lên thì cũng chưa chắc hắn sẽ chết được đâu.

Nhưng chính bởi vì quanh năm lăn lộn với nước, hiểu biết thật sự là không ít chứ chẳng nói căn cứ nơi hắn ở là loại lớn, thứ có thể biết mà cơ mật hắn cũng biết không ít.

Cho nên hắn mới càng cảm thấy bất ngờ khi phát hiện ra sự tồn tại của con cá nhỏ này.

Có lẽ không chỉ hắn, chắc cả cái trái đất này nhân loại có khi đều không biết trong biển, thứ gần như đã muốn chiếm cứ toàn bộ địa cầu này lại còn có những con cá nhỏ như vậy nữa đâu.

Đương nhiên là hắn sẽ cực kỳ tò mò, hứng thú với nó rồi.

Ấy vậy mà…
“Không có gì, tự nhiên ngây ra thôi.”
Mục Dã không sao cả nói vừa thản nhiên tiếp tục xem cá của hắn.

Con cá nhỏ còn rất nhiệt tình mà vẫy đuôi nhảy lên không trung.

Cái vỏ ốc nhỏ như vậy, mỗi lần nó nhảy đều có cảm giác như muốn nhảy rớt ra bên ngoài, vậy mà nó vẫn rất nhiệt tình.

Cho nên Mục Dã mới hay đứng đây canh chừng như vậy, sợ nó không cẩn thận tự làm mình bị thương.

Dù lần nào nó cũng rớt được vào lại vỏ ốc.

Hoạt bát lại thông minh giống như ai đó vậy.
“Phụt! Há há há!!”
Ngược lại là Ngạo Tề cười như được mùa, thiếu điều muốn cười banh nóc tàu lên.

Vẻ mặt Khương Lý lại càng khỏi phải nói rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui