Thiếu Tá Giành Vợ


Trình Liên cẩn thận mô tả công tác cho hắn.
Mục Dã sắc mặt nghiêm nghị phía sau khẩu trang không có nói gì mà nghiêm túc gật đầu.
Trình Liên không biết hắn có thật sự ổn không, nhưng nghĩ đến hắn là đỡ con mình chứ chẳng ai, dù có không được cũng phải được rồi.

Hắn lại không có nói không làm được mà vẫn còn kiên trì thì có lẽ không sao đâu.
“Bắt đầu thôi.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay dùng lực vừa đủ vuốt từ trên xuống dưới bụng bầu của Dung Lạc.

Bàn tay hắn đặt trên bụng bầu cảm nhận đứa nhỏ đang chuyển động theo chiều hướng tốt, sắc mặt cũng không khỏi thả lỏng.
“Dung Lạc, hít sâu! Rặn!”
“Wmmmmm…!”
“Đúng rồi! Tốt lắm! Nào hít vào thật sâu, thở ra chậm thôi.

Dữ sức.”
“Mục Dã, đã nhìn thấy đầu chưa!?”
“Thấy một chút.”
Người đàn ông đầu đầy mồ hôi cũng không kém người con gái cắn răng nói.

Theo từng cái vuốt xuống của Trình Liên thì hắn lại càng thấy rõ hơn một chúm tóc đen.

Ánh mắt hắn nhu hòa đi.

Mồ hôi đổ trên trán vô tình rơi vào mắt hắn khiến nó cay cay, hơi ướt.

Hắn lại cố gắng không để cho bản thân run tay.

Bàn tay quanh năm cầm lựu đạn không sao lại vì đỡ đứa con đầu lòng mà cảm thấy vất vả.
“Lại tới! Hít sâu! Dùng sức!”
“Aaaaa…!”
“Ra rồi!”
“Tốt lắm! Lần nữa đi Dung Lạc!”
“Aaaaa…!!!”
Âm thanh của Dung Lạc tựa như muốn xuyên thấu trời xanh, khiến một đám chim muông bay tan tác.
“Oe oe oe oe…!!!”
Theo sau nó là một tràng tiếng khóc như phá trời vang lên.


Âm thanh của nó vang dội đến mức những người bên ngoài cảm giác như căn nhà cũng run lên bần bật.
Ầm ầm ầm!!!
Nhưng chưa đợi cho đám người bên ngoài kịp mừng thì từng tràng âm thanh cũng đinh tai nhức óc không kém cứ như từ bốn phương tám hướng dội vào trong não khiến họ giật cả mình.
“Cái gì vậy!?”
Rào rào rào!!!"
“Mịa mưa rồi!”.

Truyện Sủng
“Vừa mới còn trong xanh mà!”
“Đừng nói! Cái âm thanh kia là gì thế!? Nghe cứ như tiếng sóng vỗ!”
“Đúng là tiếng sóng rồi, cứ như biển đang nổi giận.”
“Chắc không phải nổi giận, là vui mừng cũng có…”
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong đó là sự kinh dị.
“Tràng diện này hơi lớn rồi.”
Nào phải chỉ lớn.
Nếu họ chịu khó ra rìa hòn đảo, hay là ra tận bên ngoài nhìn xem thì sẽ thấy, cả một vùng biển lớn bên trong sương mù ầm ầm dậy sóng.

Dị tượng từ biển kéo theo bầu trời mây đen vần vũ, mưa to dữ dội, sấm chớp nổ vang bên trong lớp sương mù cao tận trời.

Cả một vùng như run lên không ngừng.

Bên dưới đáy biển càng không kém phần náo nhiệt chút nào khi từng đàn cá nhỏ cho đến cá lớn đồng loạt kêu vang thứ âm thanh với tầng sóng khiến người nghe nổ não.
“Oe oe oe…!”
Tiếng khóc của đứa nhỏ từng đợt từng đợt vẫn còn vang lên, tiếng sóng biển đập ầm ầm vào bờ cũng vậy không dứt.
Lúc này sợ rằng kẻ ngốc cũng biết dị động này là vì sao lại có.

Còn không phải do đứa bé kia ra đời mang đến sao?
Hòn đảo từ lúc họ đến lần đầu đón tiếp cơn mưa đầu tiên, dân trong làng một số không biết chuyện gì xảy ra thì bàng hoàng nhìn trời.

Người biết Dung Lạc bên này đã sinh cũng ngẩng đầu nhìn thiên không, từng đôi mắt già nua đăm chiêu không biết là đang nghĩ gì.

Nhưng từ khóe môi của họ có thể đoán được tâm tình họ đang rất tốt.

Không có vì giông tố ngoài kia mà sợ hãi.
Bên trong phòng sinh Dung Lạc sau cú rặn đó đã mệt đến lịm đi một chút.


Nhưng tiếng khóc cùng tiếng mưa đổ ầm ầm lên nóc phòng lại đã đánh tỉnh cô dậy.
“Đứa nhỏ… Mục Dã…”
Cô thều thào gọi.
“Tôi đây.”
“Oe oe!”
Giọng người đàn ông ôn nhu tựa như muốn hóa thành nước cùng tiếng khóc thanh thúy cứ như đang chứng minh sự tồn tại của mình cùng lúc vang lên, đáp lại lời gọi của cô.
Người đàn ông sau khi dịu dàng giúp cô lau chùi hạ thân bất kham đến sạch sẽ mới nhận lấy đứa nhỏ đã được Trình Liên xử lý qua, quấn trong chăn bông mềm mại đi đến chỗ cô.

Hắn cúi người khẽ hôn lên vầng trán mướt rượt mồ hôi của cô vừa hạ đứa nhỏ xuống bên cạnh cho cô xem nó.
“Em vất vả rồi.”
“Ừm… Con gái hả?”
Dung Lạc vừa nói vừa khẽ sờ soạn đôi má nhỏ nhăn nheo của đứa nhỏ.

Nhìn từ bên ngoài những đứa nhỏ hầu hết đều giống nhau nếu không nhìn hạ thân của nó.

Thế nhưng có âm thanh hòa trông tiếng mưa lại nói cho cô biết cô sinh ra một bé gái.

Cô còn nghe thấy tiếng chúc mừng, tiếng hân hoan kéo dài vô tận.

Nó khiến cô cảm thấy an lòng.
“Ừ, là con gái.”
Người đàn ông giọng điệu vẫn ôn nhu như vậy.

Hắn đỡ cô dựa vào bên người vừa giúp cô lau mồ hôi vừa nhẹ ôm cả cô và đứa nhỏ vào lòng đáp khẽ.

Đây đều là báu vật của hắn.
Đứa nhỏ sau khi vào tay cô thì bất ngờ không có khóc nữa.

Nó mở đôi mắt tròn xoe như hột nhãn ra nhìn cô đầy tò mò.

Đứa nhỏ mới sinh như đã có một mái tóc đen bóng mềm mượt, mắt to lông mi dài, lông mày đầy đặn, môi chúm chím hồng nhuận.

Tuy da vẫn còn đỏ và hơi nhăn nhưng khỏe khoắn, tương lai đã định là một mĩ nhân.
“Ba ký tám, còn khả quan hơn đứa nhỏ của Tống Bằng nữa.”

Âm thanh của Trình Liên lúc này mới vang lên, thu hút sự chú ý của Dung Lạc.
Nhận đến ánh mắt của Dung Lạc thì hắn cười nói: “Cô làm tốt lắm đó! Chắc cô là ca sinh thường đầu tiên trong lịch sử loài người sau tận thế mà sinh nhanh như vậy đó.

Tính ra hiện tại chỉ có hòn đảo của chúng ta là còn sinh thường thôi.”
“Cảm ơn anh.”
Dung Lạc khẽ nói.
“Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi.

Hiện tại cô cố gắng cho nó ăn một chút đi.

Có gì không được thì tìm người đàn ông của cô hỗ trợ.”
Nói xong hắn cười có phần đáng khinh vừa thẳng chân đi ra ngoài, để lại một nhà ba người ở với nhau.
Dung Lạc dù đã cùng người đàn ông ân ái không ít lần, cái gì nên thấy đều bị nhìn thấy cũng không khỏi xấu hổ vì những lời của hắn.

Nhưng mà cô sợ đứa bé đói, chỉ đành nén lại ngượng ngùng và mệt mỏi được người đàn ông đỡ dựa vào người hắn vừa khẽ kéo áo xuống, để lộ bầu ngực căng tròn đầy đặn vì sinh đứa nhỏ.

Chỉ nhìn thôi là biết nó no đủ thế nào, cứ như bất kể thời điểm cũng đều có thể chảy ra dòng sữa ấm thơm ngát.

Thật ra thì Trình Liên đã lo xa rồi.

Cô biết tại sao Trình Liên yêu cầu người đàn ông hỗ trở cho cô.

Mẹ bầu mới sinh dù ngực có sữa nhưng đa số đều bị kẹt, cần phải hút ra đứa nhỏ mới có thể mút được.

Nhưng Dung Lạc thì… Tất cả đều là công lao của tên đàn ông nào đó hết.

Nghĩ lại những đêm hắn hết sờ lại nắn đôi gò bồng của cô đến biến dạng đủ kiểu, lại đã uống bao nhiêu sữa của con hắn trước rồi… Mặt Dung Lạc không khỏi càng đỏ.

Cho nên hiện tại cô chỉ cần để cái miệng nhỏ của đứa con vào thôi là đã có thể cảm nhận được từng dòng sữa tuôn ra theo từng cái mút lấy của đứa nhỏ rồi.
Đứa nhỏ không biết nặng nhẹ, chỉ theo bản năng mà cố gắng kéo lấy dòng sữa thơm trong miệng, cũng không sợ bị sặc.
“Ư… Nó dùng sức quá!”
Dung Lạc không khỏi nhìn người đàn ông cười oán trách.

Đứa nhỏ một chút đều không kém cha nó.

Nhưng có thể nhìn thấy được tình thương của mẹ lại lan tràn dịu dàng trong đôi mắt cô.
“Ừm, có làm em đau không?”
Mục Dã cùng cô đỡ đứa nhỏ, giúp cô đỡ mệt mỏi vì trận vượt cạn vừa rồi.

Hắn khẽ hôn vào vầng trán cô thủ thỉ, ánh mắt lại không rời cái miệng nhỏ của đứa con.

Ai không biết lại tưởng hắn đang ghen ghét vì đứa nhỏ đã cướp lấy đồ vật của hắn đấy.

“Không có.”
Đứa nhỏ mới sinh dù sức nó mạnh thì đã mạnh đến đâu được.

Lượng ăn cũng không nhiều còn dễ mệt mỏi.

Không đến năm phút nó đã ngậm núm sữa của mẹ nó hai mắt lim dim luôn rồi.
Mục Dã ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn hai mẹ con, đối với đứa lớn đã mệt thiếp đi từ lúc nào hôn nhẹ một cái.

Sau đó hắn lại khẽ khàng gở đứa nhỏ ra khỏi mẹ nó.

Kết quả núm sữa vừa rời miệng đôi mắt tròn xoe sáng trong của nó đã bật mở nhìn hắn chằm chằm.

Mục Dã cùng nó đối mắt một giây thì ôn nhu lại im lặng vỗ nhẹ vào lưng nó, dỗ nó ngủ lại.
Sau khi đứa nhỏ đã chịu nhắm mắt lần nữa Mục Dã mới đặt cả hai mẹ con nằm xuống cạnh nhau.

Dém chăn kỹ càng rồi hắn lại đi xử lý nốt những thứ trong phòng sau đó khẽ khàng đem chúng rời khỏi.
“Sao rồi?”
Trình Liên thấy hắn đi ra thì tiến lên hỏi.
“Đều ngủ.”
Bên ngoài vẫn còn mưa rả rích nhưng tiếng sóng biển đã ngừng vỗ ầm ầm rồi.

Có vẻ là biết những tồn tại gần gũi đối với chúng đã đi ngủ rồi, không thể làm ồn họ.

Lúc ăn cơm có mấy người thì hiện tại vẫn có nhiêu đó người.

Cả đám đứng dưới mái hiên chờ đợi lại vui vẻ chúc mừng vì mẹ tròn con vuông.

Đứa nhỏ của Dung Tình nhìn thấy mưa thì khá là phấn khích, cứ không ngừng muốn vươn tay ra ngoài bắt lấy hạt mưa đang rơi xuống mái hiên.
“A a!”
Bỗng nhiên một tia sáng trắng xuyên qua tán cây chiếu rọi lên mặt khiến nó kêu ê a lên.
Đám người nhất thời bị cảnh tượng trước mặt chọc cho ngây người.

Trên bầu trời mây đen không biết từ lúc nào đã tan đi, để lộ những tia nắng nhẹ nhàng phủ khắp hòn đảo.

Từ trên hơi nước đọng lại sau cơn mưa một đạo cầu vòng tuyệt đẹp bắt ngang trên ngọn cây khiến đám người mở to mắt.

Nơi phương xa còn có tiếng chim ríu rít vui tai, không khí mát mẻ thanh tân khiến cõi lòng người ta cũng nhẹ nhàng không kém.
“Cậu đã nghĩ tên cho đứa nhỏ chưa?”
Ngạo Tề mắt vẫn nhìn thứ ánh sáng cực hiếm thấy trong thời đại này vừa hỏi Mục Dã.
“Rồi, Mục Lam.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận