Thời điểm đặt chân vào hang động, họ phát hiện nơi này tồn tại một khoảng không gian khác.
Nó không có nước.
Họ có thể đặt chân đứng trên mặt đất được trải bởi thảm san hô đã chết, trắng gần như là phát sáng.
Ngẩng đầu nhìn lên có thể nhìn thấy những con sứa điện lớn lại có thể trôi nổi trong không trung một cách kỳ dị.
Những đóa hoa san hô lớn vĩ đại hình thù đa dạng rải rác khắp vách tường của hang động.
Bản thân hang động này không lớn nhưng nó lại bị những mảng san hô này chiếm lĩnh hết phân nữa, chỉ chừa lại mỗi khoảng không ở giữa.
Nơi mà… Tồn tại một cái hồ nước nhỏ.
Bản thân nước trong hồ là do một khối thạch nhũ cực lớn tựa như một chiếc đèn trùm treo trên trần hang động rỉ ra một loại nước màu sắc trắng sữa tích lũy mà thành.
Khối thạch nhũ kia thật sự là lớn, lại tồn tại một khối nhũ tiêm lớn nhất gần như đối diện với cái hồ bên dưới.
Bản thân thứ nước tích ra kia chỉ do một mình nó đến đảm nhiệm cho nên không hề có hiện tượng nơi nơi nhỏ nước.
Nhưng chính vậy mà cảnh tượng này lại càng là khiến người chấn động.
Dung Lạc trong lòng ngàn xoay vạn chuyển cúi đầu nhìn vào trong hồ nước nhỏ.
Mục Dã nhìn thấy đồng tử trong mắt cô co rút lại thì không khỏi chú ý nhiều hơn.
Nhưng hắn lại không dám quấy rầy cô.
Chỉ đành nhìn cô tiếp nhận xong những gì giống như đã thấy trong cái hồ mà bản thân hắn lại không nhận ra nó có gì đặc biệt trừ màu sắc như sữa ra.
Mãi một lúc hắn mới thấy Dung Lạc hoàn hồn, lại thở hắt ra một hơi, toàn thân thả lỏng cứ như vừa đi đánh trận trở về.
Hắn vội vàng đỡ lấy lưng cô, ôm cô dựa vào lòng ngực của mình.
“Làm sao vậy?”
Đối với câu hỏi chứa đựng lo lắng của Mục Dã Dung Lạc chỉ lắc đầu.
Một lúc sau cô mới nói: “Thứ khiến cho nơi này khác biệt là không thể đem đi được.”
“Ừm.”
Mục Dã không có bất ngờ.
Tuy hắn không hiểu lắm nhưng hắn vẫn có thể tự mình lý giải khi nhìn thấy những gì đang diễn ra ở đây.
Hắn càng không hỏi nguyên nhân tại sao mà chỉ im lặng tiếp nhận.
“Nhưng có thể đem thứ này đi.”
Dung Lạc nhìn nước trong cái hồ nhỏ, sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh, tựa như đang tìm kiếm cái gì.
Mục Dã có lẽ hiểu.
Hắn lại từ trên người lấy ra một thứ.
Thứ này cũng không rõ hắn giấu ở đâu mà không nhìn ra chút khác thường nào.
“Dùng cái này đi.”
Hắn đưa cái vỏ ốc trước đây dùng để chứa con cá nhỏ Dung Lạc cho hắn, cho cô.
“Anh còn giữ cái này?”
Dung Lạc không thể nói là không kinh ngạc.
Cô hơi mở lớn mắt nhìn hắn.
“Tôi nghĩ giữ lại làm kỹ niệm.
Dù sao cũng là đồ em đưa.”
Lời này không hiểu sao lại được đến một nụ cười chói mắt của người con gái khiến khóe môi hắn cũng bất giác nhếch lên theo.
Trong lòng Dung Lạc nghĩ người đàn ông này còn có một mặt lãng mạn như vậy nữa.
Đến cô còn không có nghĩ đến đâu, quá đáng yêu!
Vừa nghĩ cô vừa vui vẻ dùng con ốc biển múc thứ nước đọng lại trong hồ kia lên.
“Được rồi, chúng ta có thể về!”
Dung Lạc cầm cái vỏ ốc lúc này đã chứa đầy nước mỉm cười nhìn người đàn ông nói.
Mục Dã gật đầu, cùng người con gái đứng lên.
Bỗng nhiên lúc từ trên đỉnh thạch nhũ nhọn hoắc kia bất ngờ rơi xuống một giọt nước.
Vốn dĩ là chuyện bình thường, nhưng Mục Dã lại vô thức vươn tay ra hứng lấy nó.
Tong…
Âm thanh giọt nước va chạm với đồ vật vang lên thanh thúy trong hang động tuyệt đẹp.
Đến khi hai người kể cả bản thân Mục Dã hoàn hồn từ trong hành động bất ngờ kia thì lại giật mình phát hiện giọt nước vốn rơi trên tay Mục Dã chẳng thấy đâu nữa rồi.
Cứ như chưa từng có cái gì rơi vào lòng bàn tay hắn vậy.
Dung Lạc cũng bất ngờ không thôi vội vàng cầm bàn tay người đàn ông lật đến lật đi.
“Anh… Có cảm giác gì không?”
Cô có chút ngập ngừng nhìn hắn hỏi.
“Nước này không tốt à?”
Mục Dã lại hỏi ngược.
Hắn không đến nổi cho rằng mới nãy là ảo giác đâu.
Tựa như người con gái cũng không cho rằng như thế mà hỏi hắn có cảm giác gì không vậy.
“Không, là đồ tốt.
Chỉ là em chưa biết nó sài làm sao, còn đang định mang về cho Trình Liên xem thử.”
Dung Lạc lắc đầu.
“Vậy thì kệ nó đi.”
Hắn hờ hửng đáp vừa nắm tay cô rời đi.
Dung Lạc trong lòng ngẫm nghĩ một chút vẫn không có xoắn xuýt chuyện này nữa mà cùng hắn rời khỏi hang động.
Dù sao cũng không thể là chuyện xấu được.
Đương nhiên rồi.
Thời điểm thâm nhập đại dương lần nữa cái vỏ ốc của Dung Lạc xung quanh lại tự động nổi lên một cái bong bóng nước đem nó bao bộc lại, còn trôi nổi bên cạnh Dung Lạc, không cần cô phải cầm theo.
Sau đó em tính toán làm gì tiếp theo?
Theo kế hoạch mà làm thôi.
Mục Dã hiểu rồi.
Lần này trở về tốc độ của hai người họ nhanh hơn rất nhiều.
Trước khi hoàng hôn buông xuống đỉnh núi họ đã xuất hiện tại vùng biển phía trước Thủy đảo.
“Cha! Mẹ!”
Họ vừa trồi lên đã nghe thấy âm thanh thanh thúy của đứa con.
Sau đó là một thiên thần nhỏ sải cánh bay đến, chui vào lòng họ.
“Ở nhà có ngoan hay không?”
Dung Lạc ôm nó lên hôn vào má nhỏ của nó một cái nhẹ giọng hỏi.
“Ngoan ạ!”
Mục tiểu thiên sứ Lam hé hàm răng nhỏ cười đến lộ hai lúm đồng tiền ra giòn giã đáp lại.
“Thế nào rồi?”
Trình Liên đứng trên bờ hỏi.
Lúc này Dung Lạc mới nhận ra cả đám người họ đều đứng ở đây chờ.
Cũng phải, dù sao họ đã đi một ngày.
“Có đồ tốt cho anh đây.”
Dung Lạc vừa cười vừa đưa con ốc biển cho hắn.
“Là nó ảnh hưởng đến hòn đảo?”
Trình Liên lập tức nhận lấy con ốc biển chứa thứ nước màu trắng sữa kia cẩn thận cầm còn không quên hỏi.
“Có lẽ vậy.”
Dung Lạc lại không chắc chắn lắm nói.
Bởi vì thứ này rơi ra từ khối thạch nhũ, bản thân cô nghĩ nó chỉ là một phần của thứ kia.
Còn bản thân thứ ảnh hưởng đến hòn đảo nằm sau bên trong khối lục địa ấy, không thể nhìn thấy, càng không thể lấy ra.
“Thứ này không có nhiều, anh sài cho cẩn thận.”
Cô cười cười căn dặn.
Cho dù cô không nói thì Trình Liên vẫn biết nên làm thế nào.
“Sau đó thì sao?”
Đới Mặc trầm mặc nhìn Dung Lạc hỏi.
Đám người tựa như hiểu hắn muốn hỏi gì, ai nấy đều nhìn Dung Lạc.
Họ cũng muốn biết.
“Cho hòn đảo hấp thụ ánh sáng.
Như vậy là tốt nhất.”
Dù sao hiện tại nó đã be bét, chẳng bằng sử dụng nó một cách đúng đắn.
Đối với chuyện này Dung Lạc có ý nghĩ rất kiên định, sẽ không vì ai mà thay đổi.
“Bằng cách nào?”
Đới Mặc lại hỏi.
Dung Lạc nhìn hắn một lúc lâu.
Đới Mặc không né tránh ánh mắt của cô mà thản nhiên nhìn lại.
Ở thời điểm ai nấy đều có điểm bồn chồn không biết có thể xảy ra chuyện gì hay không thì họ lại nghe cô nói: “Anh có nữa tháng để làm chuyện anh muốn làm.
Nữa tháng sau tôi sẽ đem tin tức dùng phương thức của mình đưa cho tất cả các căn cứ lớn nhỏ trên địa cầu.”
“Cảm ơn.”
Đới Mặc vừa nghe thấy, tuy không có nhiều biểu tình lắm nhưng lại trịnh trọng nói.
“Không chỉ anh, tất cả mọi người đều có cơ hội dùng nó đạt đến lợi ích mình muốn.”
Cô không thiên vị hắn.
Cô chỉ là muốn thay người đàn ông của mình chu toàn đại cục.
Đây là việc duy nhất cô có thể làm.
Còn liệu nó có thể mở ra cho Đới Mặc một lối đi tốt không… Chỉ có thể xem hắn.
Cô đã tận lực.
…
Nữa tháng sau.
Tất cả các căn cứ lớn bé trên đại lục đều đồng thời nhận được một tin tức.
Nơi nào đó trên đại lục tồn tại một hòn đảo mang trên người bí mật có thể giúp nhân loại mở ra con đường sinh tồn tốt đẹp mới.
Khắp nơi không ngoại lệ vang lên âm thanh nữa tin nữa ngờ với lời đồn này.
Nhưng người ngờ vực nó thì nhiều hơn.
Bởi vì không hiểu từ đâu mà nó phát tán với tốc độ cực nhanh, gần như là trong chớp mắt người của cả đại lục đều biết.
Quan trọng nhất là nó nói rõ địa điểm và vị trí, không hề giống tin đồn nhảm.
Nhưng mặc kệ thế nào, đã có sẵn vị trí, dù thật hay giả họ vẫn phải phái người đi kiểm tra.
Sau khi biết cả đại lục đều hay tin thì hành động của họ lại càng tỏ ra gấp gáp.
Nếu thật là vậy thì miếng bánh này họ cũng muốn cắn một miếng.
Trong một vài cái căn cứ lớn lại đã diễn ra những cuộc họp lãnh đạo tối cao nhằm vào việc thảo luận chuyện này.
Đới Mặc ngồi ở một góc nào đó trong phòng họp sắc mặt nghiêm nghị lại bình thản, giống như đã lấy lại được phong thái trước đây dù bản thân hắn lúc này chưa là gì cả.
Nữa tháng trước, sau khi Dung Lạc nói cho hắn nữa tháng, Đới Mặc đã rời khỏi Thủy đảo, gia nhập căn cứ S.
Cùng thời điểm Khương Lý cũng đem tin tức trở về nói cho người nhà rồi quay trở lại cùng đám người Mục Dã lên đường đến căn cứ Z đầu nhập.
Quá trình đó diễn ra thế nào không cần nói đâu nhỉ.
Đó là con đường của mỗi người, tốt hay xấu không quan trọng.
Quan trọng là họ không hối hận vì quyết định của mình.
Trình Liên sau khi nhận được con ốc biển của Dung Lạc thì cả ngày vùi đầu vào phòng thí nghiệm trên Z.
Đối với việc hắn có tìm hiểu được gì hay không đám người không rõ, Dung Lạc cũng không để ý lắm.
Dù sao họ vẫn sẽ tốt.
Sau khi người đàn ông đi, cô bắt đầu chỉ dẫn cho đứa con nhỏ nhiều hơn, để nó mau chóng làm chủ được năng lực của chính mình.
Đồng thời hai mẹ con cũng bắt đầu chạy nhảy khắp nơi.
Cuộc sống thật sự khoái hoạt giống như Mục Dã đã nghĩ muốn.
“Cha!”
Ở một nơi nào đó trên mảnh đại lục rộng lớn chứa đựng thật nhiều nguy hiểm nằm ở phía Bắc địa cầu.
Mục Dã đang cùng nhóm đồng bọn đi làm nhiệm vụ thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc lại thanh thúy vang vọng bên tai.
“Sao tôi nghe thấy tiếng của tiểu Lam Lam ấy nhỉ?”
Ngạo Tề nghệch mặt ra nhìn đám người hỏi.
Mục Dã ngược lại rất bình thản quay đầu nhìn về phía biển cả.
Hắn không bất ngờ khi nhìn thấy một hình ảnh khiến khóe môi mình khẽ nhếch lên.
Giữa biển khơi được nhuộm bởi một màu thâm lam bí ẩn từ khi nào lại xuất hiện một con cá lớn to như cá kình đại dương với những cái gai lưng đồ sộ.
Nếu Ngạo Tề nhìn kỹ có thể sẽ nhận ra con cá này hắn từng nhìn thấy.
Nó lúc này đang nổi hẳn trên mặt nước.
Trên lưng nó không bất ngờ đứng hai nữ tánh một lớn một nhỏ.
Đứa lớn mỉm cười nhìn hắn, đứa nhỏ lại hướng hắn hô hô thanh thúy gọi.
Cảnh tượng có bao nhiêu huyễn hoặc nhưng đẹp phải không.
Bắt đầu từ thời điểm này, nó thường xuyên xuất hiện cũng sẽ vô tình tạo nên chấn động cho người khác không thôi.
Nhưng lại có sao, Dung Lạc cô muốn là được.
Chính Văn Hoàn.
***
Lại kết thúc một câu chuyện dài nữa rồi.
Đương nhiên, câu chuyện của Dung Lạc sẽ không bao giờ kết thúc trong chính tác phẩm này.
Tuy có rất nhiều thứ không nói ra nhưng tự chúng ta ở trong lòng tưởng tượng theo cách mình muốn sẽ thú vị hơn.
Tựa như những mong muốn nên tự bản thân mình đến thực hiện mới có ý nghĩa.
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Dung Lạc suốt 78 ngày qua, cũng như cùng tác giả bao lâu nay.
Nếu bạn lần đầu đến với tác giả lại yêu thích văn phong của tác giả, đừng ngần ngại bấm vào ID để được đọc nhiều hơn những câu chuyện khác nhé.
Cảm ơn và thân ái!
***.