Thời đại này con người ích kỷ không còn là điểm nổi bật nữa, bởi vì ai cũng ích kỷ như nhau, coi trọng mạng sống của mình trước tiên.
Mà một bộ não thông minh, có thể ở trong hiểm cảnh lợi dụng những người khác để sống sót mới là thứ được để ý nhất.
Xã hội hiện tại không còn quan tâm nhân phẩm đạo đức con người nữa, quan trọng là sống sót.
Ai có năng lực trụ lại trên thế giới này lâu nhất thì sẽ có được địa vị cao hơn, tài nguyên nhiều hơn là điều chắc chắn.
Trong lúc mắt thấy đường sống đã ở trước mặt, bỗng nhiên từ bên trái Mục Dã, một con trùng giáp bất chợt lao ra, đập mạnh vào người hắn.
Trong mắt của mọi người, thân hình của Mục Dã cùng con vật kia theo quán tính cùng lúc bay về phía bên phải.
Nhưng lại không có một người ngừng lại bước chân đi xem hay cứu giúp, họ còn lợi dụng thời điểm có người thu hút sự chú ý của đám sinh vật mà lao về phía con tàu đã đưa họ đến đây.
Chỉ có Ngạo Tề tại thời điểm chỉ cần vài bước là có thể đạp lên con tàu thì hắn lại ngừng, đồng thời quay đầu rút chốt một trái lựu đạn được thiết kế nhằm vào những sinh vật biến dị ở đây, dù biết chưa chắc tạo nên hiệu quả gì đối với đám trùng giáp kia nhưng vẫn ném về phía Mục Dã gần như đã không thấy.
Hắn chỉ hy vọng chất gây tê liệt bên trong có thể tranh thủ cho Mục Dã một chút thời gian.
Chỉ mong Mục Dã có thể không phụ sự trợ giúp của hắn mag thoát thân được.
“Mục!”
Tại thời điểm ném đi hắn gân cổ, dùng hết sức hô lớn tên Mục Dã.
Tựa như nhắc nhở.
Rầm! Ầm ầm!
Theo âm thanh của hắn kết thúc cũng là lúc một tiếng nổ lớn vang lên cùng những tiếng đổ sụp, va chạm không biết là cái gì với cái gì tại nơi quả bom rơi xuống.
Sau đó là thân ảnh Mục Dã có chút chật vật lọt vào tầm mắt của Ngạo Tề.
“Nhanh lên Mục Dã!”
Ngạo Tề trong mắt lộ ra kinh hỷ thấy rõ.
Trong lúc đó hắn còn không quên đem tất cả lựa đạn trên người ném về phía xung quanh hòng trợ giúp cho Mục Dã chạy về phía này.
Trên mặt Mục Dã lúc này che chắn một lớp áo giáp có thể giúp hắn ngăn cản chất gây tê từ quả lựu đạn.
Xem ra hắn thật sự hiểu được dụng ý của Ngạo Tề.
Mà cũng đúng thôi, nếu không hắn đã không có khả năng trốn thoát được.
Nhưng có lẽ cú va chạm bất ngờ lúc nãy đã khiến cho hắn bị thương ở đâu đó nên tốc độ chậm lại rõ ràng.
Chỉ là quyết tâm muốn sống của hắn vẫn được thể hiện một cách trọn vẹn trong hành động hắn đang không ngừng nổ lực di chuyển hướng về phía trước.
Còn cố gắng là còn hy vọng, từ bỏ thì chính là đường cùng.
Trừ khi họ luôn mang trên mình thuộc tính may mắn đến nghịch thiên.
Ngạo Tề sau khi ném xong tất cả lựa đạn cũng biết bản thân không thể giúp được gì cho hắn nữa thì không chút chần chừ quay đầu chạy lên tàu.
Chỉ là hắn không ngờ, khi hắn vừa bước vào khoang tàu thì bản thân nó lại chuyển động lên.
Ngạo Tề trong cơn kinh nghi bàng hoàng chỉ kịp ổn định thân hình dưới sự chuyển động quay đầu của con tàu, biểu tình đầy sự ngạc nhiên không thể che giấu.
Khi thân tàu còn chưa triệt để ổn định lại hắn đã lập tức lao về phía người phụ trách lái tàu là Hoàng Kỳ, túm cổ hắn lên ra lệnh: “Tại sao lại cho tàu chạy!? Quay tàu lại mau!”
Nghĩ mà xem, khi bạn nổ lực hết sức cứu một người, mắt thấy đã sắp thành công cứu được họ thì kẻ khác lại biến nó thành công cốc… Biểu tình của Ngạo Tề có bao nhiêu dữ tợn có thể tưởng tượng được khi trừng mắt ra lệnh cho Hoàng Kỳ quay đầu lại.
Trong thâm tâm hắn cứ tưởng đó là một sai lầm bởi vì quá muốn mau chóng rời khỏi chỗ này mà làm ra.
Nên hắn nghĩ chỉ cần hắn nói thì Hoàng Kỳ sẽ nghe theo.
Vậy mà… Hắn đã coi thường hoàn cảnh cũng như lòng người trước mặt vốn đã không định đợi Mục Dã.
Trong thời điểm hắn cứu người thì đối phương lại đang dùng một biểu tình cười gằn để nhìn Mục Dã vẫn luôn nổ lực hướng về hắn… Không, phải nói là con tàu này, con đường sống duy nhất của họ.
“Không được đâu đội trưởng.”
Hoàng Kỳ không hề có vẻ gì hoảng hốt như trong tưởng tượng của Ngạo Tề, ngược lại hắn rất bình tĩnh mà từ chối yêu cầu kia.
Bởi vì không nghĩ hắn lại nói vậy nên Ngạo Tề sững sốt không thôi.
“Anh tự nhìn đi.”
Đương lúc hắn muốn nói gì hay làm gì tiếp thì Hoàng Kỳ đã lên tiếng trước, đồng thời nhấn vào một cái nút trên bàn điều khiển.
Không tới năm giây vách tàu xung quanh đã trở nên trong suốt, làm cho người bên trong có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Ngạo Tề ngay lập tức theo bản năng nhìn ra phía sau lưng.
Chính là hướng về phía hòn đảo kia nhìn xem.
Đập vào mắt hắn là cảnh tượng khiến người tê dại da đầu, mặc kệ là ai kể cả bản thân Ngạo Tề đều không chắc dám quay lại.
Nơi họ vừa đậu tàu hiện tại đã chi chít đám trùng giáp khổng lồ kia.
Chúng nó không biết có phải đang tiếc nuối hay không mà hướng về bọn họ gào thét.
Bởi vì trí tuệ không cao nên chúng chen chút nhau không có trật tự, nhiều con còn xô đẩy nhau rớt xuống nước.
Không biết chúng có sống được dưới nước hay không nhưng có thể chắc chắn một điều là chúng sẽ không đuổi theo họ nữa.
Đó là may mắn của họ.
Nhưng lại là nổi tuyệt vọng của những ai không kịp lên tàu.
Lúc này làm gì còn thân ảnh của Mục Dã nữa.
Mục Dã đã bị nuốt vào trong bụng hay bị dẫm đạp dưới chân đám sinh vật kia hay không họ đều chẳng biết.
Nhưng đúng như Hoàng Kỳ nói, ít nhất là bây giờ họ không thể quay lại nữa.
“Cho dù anh có muốn đợi Mục Dã, cho dù hắn đến kịp thì sao? Chúng ta chưa chắc thoát được chứ chưa nói tôi đã nhìn thấy anh ra bị rớt xuống chỗ nào đó khi anh lên tàu và không thấy đi lên.”
Hoàng Kỳ trong lòng nghĩ gì không ai biết nhưng ngoài mặt hắn lại làm ra biểu tình cực kỳ bất lực, chứng minh rằng hắn không hề làm sai chuyện gì cả.
Hành động quyết đoán gần như máu lạnh của hắn đã cứu tất cả những người trên tàu.
Xì, ở trong thời điểm này thì nói gì được đến nội tâm con người chứ.
Chúng nó là thứ không đáng tiền nhất.
Cho dù chỉ có một đường sống mỏng manh dành cho Mục Dã thì chắc gì họ đã chịu đánh cuộc mạng của mình để thử.
Đó là còn chưa nói đối phương đã vốn không muốn cho Mục Dã an toàn trở về căn cứ rồi.
Bên trong hành trình này là bao nhiêu âm mưu to lớn có ai hay?
“Các cậu cũng nhìn thấy?”
Ngạo Tề nhìn chằm chằm vẻ mặt của Hoàng Kỳ mấy giây rồi mặt không biểu tình quay qua hai người còn lại lạnh lùng híp mắt hỏi.
Nhìn hắn có vẻ như đã lấy lại được bình tĩnh nhưng ai biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì đau.
Có điều có thể khẳng định, trong thâm tâm hắn đã biết câu trả lời của hai người kia rồi nên khi nhìn thấy vẻ do dự nhưng vẫn gật đầu của họ thì hắn không có biểu hiện gì ngoài sự trầm mặt, im lặng đến đáng sợ.
Mặc dù vậy trên mặt họ vẫn không có vẻ gì áy náy khiến người lạnh lòng..