Thiếu Tá Giành Vợ


“Là Chiến Hạo.”
Đối với cái hỏi thăm của Dung Tình, Tống Bằng gật đầu xác định còn không quên nói ra tên của người hắn nhìn thấy khi nhảy qua ban công nhà Dung Lạc.

Lúc hắn qua thì Chiến Hạo đang quay đầu đi xuống cầu thang nên không có phát hiện ra hắn.

Nhưng như vậy vẫn chứng tỏ Dung Lạc không hề nói dối.

Có điều, nghĩ đến tin tức kia đã truyền đi rồi, Chiến Hạo loại chó động dục này không nhịn được là phải thôi.

Nghe nói trước đó đôi bên còn có xích mích lớn, đối phương không kịp chờ đợi mà đã ép tới không hề khó hiểu chút nào.
“Lại là tên khốn đó!”
Dung Tình vừa nghe sắc mặt đã tràn đầy tức giận.

Dung Lạc nghĩ có lẽ cô ấy đã từng bị Chiến Hạo động tay động chân hay làm trò ghê tởm gì đó nên cũng không hề ưa hắn ta.
“Anh biết Mục Dã?”
Dung Lạc ngược lại khá bất ngờ với thái độ của Tống Bằng khi nhắc đến Mục Dã nên lập tức hỏi thăm.
“Đồng đội cũ.

Khá có giao tình thôi…”
“Vậy anh có biết tình huống cụ thể hiện tại của anh ấy không!?”
Tống Bằng vừa dứt câu đã bị câu hỏi gấp gáp của Dung Lạc làm khựng lại.

Trong lòng hắn có phần bất ngờ, lần đầu tiên cẩn thận quan sát người con gái vừa cả gan đột nhập vào nhà hắn không xin phép kia.

Trông chỉ thanh tú còn hơi đen chứ không xinh đẹp trắng trẻo như vợ hắn nhưng lại có sự khỏe khoắn cá tính, còn thông minh nhạy bén và quật cường quyết đoán đối với hoàn cảnh.

Hành vi bỏ trốn tuy có vẻ hấp tấp vừa mới của cô rõ ràng đã giúp cô thoát khỏi tay Chiến Hạo, thật sự rất đáng để tán thưởng.

Mục Dã không ngờ lại thích cái loại này, còn khiến cho hắn phải bỏ qua quyết định ban đầu mà cướp người về trong khi bản thân sắp làm nhiệm vụ khó nhằn.

Không biết Mục Dã nói sao với Dung Lạc về tình huống nhiệm vụ của hắn, nhưng để Tống Bằng đến nhận xét thì nhiệm vụ lần này ruổi ro rất lớn, dễ dàng sinh ra sai lầm.

Mà vậy, rõ ràng thất bại.

Không những thất bại còn tổn thất thật lớn.
“Cô cứ tiếp tục chờ đợi là được.”
Tống Bằng nhìn chằm chằm Dung Lạc một hồi rồi thản nhiên dời mắt đi, hắn không quên đi đến bên cạnh Dung Tình, giúp cô đỡ thân hình mệt mỏi vì đứng quá lâu của cô.

Hành động và thái độ của hắn không có chút chần chừ còn tự nhiên đến vậy khiến cho ý nghĩ vừa chớm nở trong lòng hai người phụ nữ ở đây chỉ kịp lóe một cái đã vụt tắt mất.

Nhưng câu trả lời của Tống Bằng lại không hề khiến Dung Lạc hài lòng.

Cộng thêm biểu tình không có nhiều của Tống Bằng…
Dung Lạc âm thầm hít sâu vào một hơi rồi mới nhìn hắn quyết tâm nói: “Trực giác nói cho tôi biết anh đang che giấu sự thật.”
Tống Bằng nhất định đã biết gì đó lại không chịu nói cho cô… Rốt cuộc là có chuyện gì… Thật sự đã ra vấn đề rồi sao… Dung Lạc trong lòng không khỏi càng thêm bồn chồn rối loạn.
Ấy thế mà Tống Bằng lần này không hề nhìn cô, càng không đáp lời khiến cho trái tim Dung Lạc lạnh thêm mấy độ.

Dù vậy cô vẫn chấp nhất nhìn chằm chằm Tống Bằng, hy vọng có thể ép buộc hắn nói ra vài chuyện.

Vốn dĩ người như Tống Bằng Dung Lạc nhìn vào là đã biết hắn ta không phải người dễ dàng bị đánh động.

Nhưng cô chợt nhớ ra trước đây đã từng nghe nói Mục Dã và một người trung tá họ Tống có giao tình rất sâu, có lẽ chính là Tống Bằng.

Nên ít nhất cô vẫn có một tia cơ hội nói động được hắn.
Dung Tình hết nhìn Dung Lạc biểu tình cứng rắn ở kia rồi lại nhìn chồng mình.

Trong lòng cô không khỏi nhất thời nương theo ý nghĩ của Dung Lạc.

Rằng giống như Dung Lạc nói, Tống Bằng đã biết gì đó nhưng lại không chịu nói cho Dung Lạc.

Cá nhân Dung Tình nhìn cảnh này không khỏi có cái phán đoán rằng, Mục Dã nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không tốt nên Tống Bằng xuất phát từ tình cảm chiến hữu mới không nói cho Dung Lạc.

Nhưng cho dù không nói… Dung Tình không khỏi nhìn Dung Lạc với cái nhìn thương cảm.
“Anh không nói cũng được, nhưng tôi có thể hỏi một chuyện nữa không?”
Dung Lạc không biết có nhìn thấy ánh mắt của Dung Tình không, nhưng cô đấu tranh nội tâm tận một lúc trước thái độ nhất định không chịu nói gì của Tống Bằng quyết định đổi câu hỏi.

Mặc cho cô chẳng hề muốn nghĩ đến khả năng cuối cùng này.
Tống Bằng lần này nhìn cô, ý chính là đang đợi cô nói.

Bởi vì hắn thật sự bị Dung Lạc gợi lên tâm tò mò, muốn biết cô có thể hỏi thế nào để thông qua hắn phán đoán được một chút tình huống thực.

Nhưng hắn chẳng ngờ Dung Lạc lại có thể hỏi…
“Người đi làm nhiệm vụ nếu được xác định là đã tử vong… Cho dù anh ta không hề, chỉ là không về được căn cứ thì trong bao lâu đối tượng của anh ta sẽ bị phân chia lại lần nữa?”
Dung Lạc nắm chặt tay nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đến chẳng có chút cảm xúc nào, khiến người nhất thời không đoán được cô đang nghĩ cái gì.
Nhưng lời này thật sự quá mức sắc bén lại ngoài sự tưởng tượng của hai người Dung Tình Tống Bằng, cả hai không khỏi nhìn nhiều Dung Lạc một chút.

Dung Tình thật sự rất chấn động.

Thái độ Dung Lạc chuyển biến quá nhanh khiến cho cô không theo kịp suy nghĩ, lại không muốn nghĩ Dung Lạc là đang chuẩn bị tìm lối thoát khác khi phát hiện chồng mình xảy ra chuyện.

Nhưng sau trấn động thì cô không khỏi quay đầu nhìn Tống Bằng, nhất thời cô cũng trở nên giống như Dung Lạc, đều chờ đợi hắn trả lời.
Tống Bằng có thể lựa chọn không trả lời Dung Lạc nhưng lại không thể bỏ qua ánh mắt của vợ mình.

Đương nhiên hắn biết tại sao vấn đề này lại được họ quan tâm.

Dù cảm thấy lo ngại cho thân thể của Dung Tình thì hắn vẫn phải trả lời.

So với để tâm tình xấu tích tụ trong lòng thì biết rõ vẫn tốt hơn.

Sau đó hắn lại trấn an cô một chút nữa thì được rồi.

Còn về Dung Lạc, hắn không có suy nghĩ nhiều như Dung Tình, trước bất ngờ một chút nhưng chẳng lâu.
“Mười lăm ngày.”
Hắn lạnh lùng đáp.
Dung Lạc phải cố lắm mới không để thân thể mình lung lây, nhưng phiếm môi mím chặt đã bộc lộ phần nào tâm tình của cô.
“Mặc kệ có khả năng người đó vẫn chưa chết sao?”
Cô lại hỏi, cố gắng để cho biểu tình của mình bình thản nhất.
Nhưng Dung Tình nhìn nắm tay đã trắng bệch của cô thì biết cô không hề bình tĩnh như mặt ngoài.

Thế mà cô lại không biết nên an ủi thế nào.

Mới đầu Dung Tình có lẽ là còn chưa tiếp được, nhưng sau đó cô cẩn thận nghĩ lại, ngoài vô thố thêm bất lực thì chẳng còn gì nữa.

Thời đại này không cho phép một nữ tánh được tự do làm theo ý mình.

Họ đã là những người có được nhiều đặc quyền hơn rồi.

Chỉ cần bạn đời của họ không bất đắc dĩ chết ở bên ngoài, hoặc là họ đã hết năng lực sinh con.

Còn không, họ vẫn phải có một người đàn ông bên cạnh.
Đó thật không phải là điều xấu, nhưng lại quá mức khó chấp nhận với một người mang tư tưởng thế hệ mới như Dung Lạc.
Dung Lạc cũng chưa từng chấp nhận.
“Mười lăm ngày này nếu anh ta có thể trở về thì chẳng có gì để nói nữa.

Nhưng cho dù anh ta còn sống ở đâu đó trên thế giới này lại không còn đủ năng lực để trở về… Vậy anh ta sẽ không còn đủ tư cách để sở hữu quyền lợi lớn nhất từ căn cứ nữa, đặc quyền trước đó toàn bộ đều sẽ bị lấy về.

Còn nếu sau đó anh ta vẫn trở về được còn lành lặn nguyên vẹn thì có thể một lần nữa giành lại vợ mình nếu cô ấy đồng ý.”
Tống Bằng bình thản nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui