Tống Bằng ngoài mặt tuy không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại kinh ngạc khi nhìn thấy biểu tình cường liệt quyết tuyệt của Dung Lạc.
Dung Lạc nói không sai.
Chỉ là chưa từng có người phụ nữ nào trên đảo để ý đến những quyền lợi gần như là vô lý dành cho họ cả.
Dung Lạc lại có thể nghĩ đến, còn lợi dụng những đặc quyền đó để bảo vệ người đàn ông của mình… Không thể không nói, khoảng khắc mới rồi Tống Bằng thật sự có chút ganh tỵ với Mục Dã.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn là thỏa hiệp, không nói thêm lời nào nữa mà giúp Dung Lạc mang Mục Dã trở về nhà của hai người họ.
Sau đó hắn lại đi tìm người hỗ trợ đến chữa trị.
Dung Lạc nhìn người đàn ông vẫn còn mặc giáp phục tinh trầm tuy không còn nguyên vẹn lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dạng lúc trước, lúc này lại nằm trên giường không động đậy mà không khỏi vành mắt nóng.
May mắn là mặc cho sắc mặt hắn tái nhợt, phiếm môi đầy đặn cũng trắng bệch nhưng trông hắn lại không đến mức đặc biệt yếu ớt bất kham.
Dù vậy biểu tình dịu ngoan của hắn hiện tại vẫn khiến cho Dung Lạc hoài niệm lúc hắn khỏe mạnh như vân, quyến rũ nam tính hút hồn người khác chỉ cần hắn đứng yên thôi.
Nhìn hắn cố gắng giữ lấy một tia hơi thở, Dung Lạc biết hắn vẫn luôn không buông tha cho sống sót.
Nhưng như vậy cô lại càng cảm thấy đau lòng không chịu được.
Hắn rõ ràng là còn nhớ lời hứa với cô.
Nhưng làm sao hắn trở về được… Thiết nghĩ sẽ có rất nhiều người quan tâm.
Có điều sau khi Dung Lạc có thời gian bình tĩnh xuống nghĩ lại, như vậy thật ra cũng tốt.
Bọn họ có quan tâm thì nhất định sẽ phối hợp với cô, chữa trị tốt cho Mục Dã.
Chỉ cần người đàn ông tốt trở lại, những chuyện khác tính sau đi.
Dung Lạc vốn là muốn giúp hắn cởi bộ giáp ra nhưng lại không biết nên xuống tay thế nào, còn sợ động chạm đến vết thương trên cơ thể hắn nữa nên cô chỉ đành ngồi một bên nhìn hắn, vừa để tâm đến bên ngoài xem người hỗ trợ đã đến chưa.
Kết quả là phải mất tầm mười lăm phút sau Tống Bằng mới trở lại cùng một người đàn ông khá trẻ, khuôn mặt điển trai không hề thua kém Tống Bằng hay Mục Dã nhưng mang theo phong vị khác, dịu dàng ôn nhu hơn.
Hắn trông có vẻ là bác sĩ… Ít nhất Dung Lạc nhìn thấy đối phương mặc áo blue trắng, biểu tình nghiêm nghị trầm tĩnh đáng tin… Những tố chất nên có của một người chuyên phụ trách mạng sống của người khác thì Dung Lạc đã lập tức nhận định hắn là người sẽ chữa trị cho Mục Dã.
Đi theo phía sau hắn còn có mấy người đàn ông cao to vác trên vai trang thiết bị không đến nổi là nặng nề đi cùng.
Nhưng họ chỉ phụ trách mang đồ đến.
Sau khi đặt chúng xuống tại một số vị trí thích hợp do người mặc áo blue trắng yêu cầu thì họ rời đi ngay.
Trong phòng chỉ còn ba người thêm một bệnh nhân đang thở thoi thóp.
Dung Lạc đã tự giác đứng sau một bên từ khi họ đến, không quấy rầy quá trình điều trị dù chỉ một giây.
Người đàn ông lúc đến chỉ nhìn cô một cái rồi thôi.
Từ đầu chí cuối hắn đều không hề bày tỏ thái độ gì với cô mà đã đi thẳng đến bên cạnh kiểm tra cho Mục Dã ngay khi vào cửa.
Không biết hắn dùng cách nào mà cạch cạch cạch vài cái đã mở được lớp giáp phục dày nặng trên người Mục Dã mà Dung Lạc bó tay ra.
Sau đó Dung Lạc nhìn thấy hắn bắt đầu ở trên thân thể người đàn ông ấn ấn nhấn nhấn khắp nơi.
Dung Lạc nghĩ là hắn đang kiểm tra xem Mục Dã có bị gãy xương ở đâu không.
Mà rõ ràng là có.
Không chỉ có mà còn rất nhiều.
Vết thương ngoài da không ngoài mấy dấu răng sâu hoắc dù đã không còn chảy máu nhưng trắng bệch.
Có lẽ là thịt ở xung quanh đã bị hoại tử rồi nên nhìn rất ghê cả người.
Còn có mấy vết dài như đuôi con gì đó quất lên, để lại vết xước cùng vết hằn.
Chắc chắn trước khi ngất đi Mục Dã đã chiến đấu kịch liệt với một đám sinh vật… Dung Lạc nhìn trong mắt đau trong lòng tựa như chính bản thân cô mới là người bị thương vậy.
Dù cô biết trong này có một phần nguyên nhân là bởi tâm lý sợ đau của cô, nhưng không thể thiếu lý do cô thật sự đau lòng cho hắn.
Nam nhân gần như là người gần gũi nhất của cô trên thế giới này và cả quá khứ trước đây, cùng cô có da thịt chi thân.
Cô sao có thể không đau hắn? Chỉ nhìn những ngày này Dung Lạc biểu hiện như thế nào thôi là đủ hiểu…
Trong lúc Dung Lạc nghĩ miên man thì bên kia dưới sự hỗ trợ của Tống Bằng quá trình điều trị đã bắt đầu tiến hành sau một loạt những kiểm tra sơ bộ rồi.
Những phần bị hoại tử thì bị cắt bỏ đến khi chảy ra máu đỏ tươi mới thôi.
Còn những chỗ bị gãy xương thì xử lý theo đúng tình huống.
Xương tay chân thì nẹp lại.
Xương sườn bị lệch vài cái nhưng chỉ có một chỗ trông có vẻ đặt biệt nghiêm trọng.
Có điều cũng không cần làm giải phẫu.
Đó là bởi vì những chỗ như lòng ngực, bụng… Nội tạng nơi đó đều được Mục Dã ưu tiên bảo vệ rất kỹ.
Có thể cho rằng đó là may mắn, nhưng cũng không thể bỏ qua công lao của Mục Dã.
Kể cả lúc tử chiến vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc bảo vệ những nơi hiểm yếu nhất, hòng tranh thủ cho mình một tia cơ hội sống sót mà không đến nổi bị đau đớn dày vò đến chết.
Dù vậy vẫn không thể tránh khỏi được việc đổ máu một chút trong lúc chạy chữa.
Cứ thế, đến khi Mục Dã được xử lý xong tất cả các vết thương lớn nhỏ trên người thì toàn thân hắn không có chỗ nào không quấn băng.
Dung Lạc nhìn quá trình xử lý vết thương của hắn mà mặt mày không khỏi trắng bệch ra.
Dù vậy cô chưa từng có phát ra âm thanh gì làm quấy nhiễu quá trình chữa trị.
Chỉ có đôi môi mím đến trắng bệch, vành mắt đỏ là biết cô không hề bình thường.
“Bị thương xương cốt thì cần thời gian để hồi phục.
May mắn không có nội thương quá nặng trừ phổi bị ứ máu do một cú va đập mạnh còn để thời gian khá lâu nên hiện tại phải dùng thuốc hỗ trợ tan máu bầm.
Não không bị tổn thương nhưng cơ thể không được ăn uống trong nhiều ngày khiến nó tự động đổi sang cơ chế nghỉ, cần thời gian hồi phục những cơ năng cùng bổ sung dưỡng chất nuôi sống cơ thể mới có thể hồi tỉnh.
Tóm lại là không có gì nguy hiểm.
Không đứt tay đứt chân tàn tật.
Với tiềm năng thể chất của hắn không đến nữa tháng là có thể tỉnh lại.
May mắn thì chỉ cần vài ngày thôi.”
Người đàn ông mặc áo blue trắng quay qua nhìn Dung Lạc, giống như bác sĩ báo cáo với người nhà bệnh nhân mà nói một tràng dài.
Dù vậy Dung Lạc vẫn rất nghiêm túc lắng nghe còn phối hợp gật đầu khi hắn căn dặn cần phải chú ý những gì trong quá trình chăm sóc cho Mục Dã sau đó.
“Cảm ơn anh.”
Cô thật lòng cảm kích nói.
“Một ngày tôi đều sẽ đến kiểm tra cho anh ta hai lần sáng tối nên cô không cần lo lắng.”
Hắn không bày tỏ gì mà nói tiếp.
Cuối cùng còn không quên nhìn Dung Lạc với ánh mắt kỳ dị: “Chiếu theo yêu cầu của cô thì sự tình có liên quan tới Mục thiếu tá tạm thời sẽ không công khai ra ngoài.”.