Chiến Hạo vừa thấy có chỗ xả lập tức trút ra mọi bực tức trong người.
“Con đàn bà kia thật sự là mồm mép tép nhảy, sao có thể tin được! Miệng thì thanh cao, dám lắm đã đú lên người thằng Trình Liên bê đê kia rồi.”
Càng nói lời lẽ của hắn càng ghê tởm. Nhưng rõ ràng nó không thể khiến cho Chiến Hạo thư thái được chút nào. Bởi vì nó chứng thực được một chuyện hắn ta chỉ là kẻ thất bại. Năm lần bảy lượt, Chiến Hạo không điên lên mới là lạ.
Hoàng Kỳ bị hắn đem ra làm chỗ chút giận trên mặt không có biểu tình gì chỉ rũ mắt ngồi đó. Nhưng nếu có người đối diện với hắn thì có thể nhìn thấy sâu trong đáy mắt của hắn ẩn chứa khinh thường và chế giễu. Có điều người còn lại trong phòng đang nóng đầu cho nên không hề nhận ra.
Chiến Hạo vẫn tiếp tục thoái mạ: “Con đàn bà kia, tao thật sự là đã coi thường cô ta rồi. Nhưng tao chóng mắt lên mà xem, nếu thật để cho ông đây phát hiện cô ta không phải thật có thai…”
Vẻ mặt Chiến Hạo đặc biệt dữ tợn nhưng hắn lại không nhìn thấy sự mỉa mai cùng không kiên nhẫn của người bên cạnh.
“Vụ việc kia…”
Hoàng Kỳ nén lại cảm xúc trong lòng, ngoài mặt lại tỏ ra ngập ngùng, đúng với con người hắn thể hiện trước mặt kẻ khác mà hỏi chuyện hắn muốn hỏi nhất. Nếu không phải vì vậy hắn cũng không nghĩ ở đây nghe Chiến Hạo gào rống những điều vô nghĩa.
“Mày có thể an tâm. Cho dù bên căn cứ có điều tra thì người họ tìm trước tiên cũng phải là tao.”
Chiến Hạo vừa nói Hoàng Kỳ đã yên lòng. Bởi vì hắn biết Chiến Hạo nói không sai. Nếu bên căn cứ có hoài nghi cái gì thì trước tiên sẽ tính sổ với người phụ trách đi điều tra cho nhiệm vụ lần này, sau đó mới đến hắn. Hắn cùng lắm chỉ tiếp tay một chút, không để cho Mục Dã trở về được thôi. Nhiệm vụ lần này có đến tận ba người không về được, trách nhiệm có khi chẳng đến trên đầu hắn được đâu. Còn nguyên nhân tại sao nhiệm vụ thất bại, chuyện này có liên quan gì đến Chiến Hạo, Hoàng Kỳ tuy có chút tò mò nhưng không đến nổi đi đào sâu vào.
Con người Hoàng Kỳ chính là vậy, hắn chỉ bo bo giữ mình. Chuyện tốt hắn không ngại giành lấy nhưng với điều kiện không đánh đổi cái gì. Chuyện có thể hóng hớt được thì hóng hớt, không thì thôi. Thật ra khi nhận lợi ích của Chiến Hạo rồi đồng ý làm chuyện này Hoàng Kỳ đã nghĩ hết rồi, nhất định trách nhiệm sẽ không đổ xuống đầu hắn. Hôm nay vừa lúc bị Chiến Hạo kéo đến đây hắn mới thừa dịp mà hỏi thêm lần nữa thôi. Tuy khiến hắn nhận thức được bên trong còn có một âm mưu lớn nhưng không đến nổi để hắn vứt bỏ quan điểm sống của mình để đi tìm tòi. Hắn nghĩ, nếu thật sự có chuyện thì trước sau gì hắn cũng biết thôi, gấp làm gì hại thân.
…
“Anh nói gì?”
Dung Lạc vô thức hỏi lại.
“Theo xét nghiệm máu biểu hiện thì nguyên nhân Mục Dã không tỉnh mà cứ luôn ở trong trạng thái chết giả là do cơ thể ẩn chứa một loại chất độc lạ có khả năng gây tê liệt thần kinh. Kỳ quái là nó không gây hại cho anh ta trên những mặt khác. Chỉ là hiện tại lại không thể phán đoán theo lẽ thường nữa. Thời gian quá lâu tôi không biết trong cơ thể anh ta có nhiều ít chất độc này để mà cho ra biện pháp giải quyết triệt để nhất.”
Trình Liên miệng thì nói nhưng trông chẳng có vẻ gì là lo lắng không ngừng cho Dung Lạc biết tình huống thực của Mục Dã.
“Vậy hiện tại phải làm sao?”
Dung Lạc dù nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn bận tâm vấn đề thân thể của Mục Dã hơn nên lập tức gấp hỏi.
“Tôi trước tiêm cho anh ta một liều thuốc giải độc xem đã. Không thể một lần đã có thể làm cho anh ta tỉnh lại thì nhiều lần sẽ được thôi. Cơ bản chỉ cần giải hết được chất độc là tốt rồi.”
Trình Liên trước khi nói đã làm rồi. Lời anh ta vừa được một nữa thì anh ta đã rút mũi tiêm ra khỏi cánh tay người đàn ông đang nằm im lìm trên giường. Người trên giường vẫn không có động tĩnh. Dung Lạc lo lắng nhưng nhìn Trình Liên vẫn không có vẻ gì bối rối mà còn có phần hứng thú, cô bấm bụng nhịn xuống những lời muốn nói.
Đã qua bốn ngày rồi, thương thế của Mục Dã gần như không còn đáng ngại nữa. Cho nên sáng nay các thiết bị y tế xung quanh phòng họ đã được tháo gỡ. Hiện tại bên giường của họ chỉ còn mỗi cây truyền dịch dinh dưỡng nhằm duy trì sự sống cho người đàn ông còn chưa tỉnh lại.
Dung Lạc ngồi bên kia giường vô thức sờ sờ đường cong khuôn mặt của người đàn ông, trong lòng quay cuồng không ít thứ. Tất cả đều có thể là nguyên nhân khiến cho hắn trở nên như vậy.
Bởi vì có lẽ cô so với người khác biết nhiều hơn về việc Mục Dã tại sao có thể về được cho nên suy nghĩ của cô cũng không giống họ. Khi Trình Liên nói đến việc này cô đã nghĩ ngay đến những loại chất độc thường có trong thân thể của một số loài cá biển. Như nộc độc của cá nóc có thể kích dục chẳng hạn, một số có thể gây tê liệt các cơ, gây ảo giác, vân vân… Đương nhiên có lẽ sẽ không thiếu thứ khiến cho thần kinh một người lâm vào trạng thái chết giả. Khoa học cũng không nói chắc chắn họ biết rõ được rất cả giống loài có hại trên thế giới thì rõ ràng vẫn sẽ có thứ con người chúng ta không biết. Nếu Mục Dã được biển mang trở về, vì giữ cho hắn còn sống đến được đây có lẽ không khó nói không có khả năng hắn đã bị tiêm vào một loại chất dịch nào đó.
Dung Lạc không biết cô đã đến rất gần chân tướng rồi, hiện tại cô chỉ có thể đợi Trình Liên dùng biện pháp họ đang có để đánh thức người đàn ông. Nhưng cô sẽ không tiết lộ cho họ biết bất cứ chuyện gì liên quan đến biển.
Nếu họ vẫn không làm được, giúp cô đánh thức người đàn ông thì cô tìm cách ra biển một lần thử xem. Có một điều cô có thể chắc chắn, đó là biển sẽ không hại hắn. Có lẽ là bởi vì cô đi… Nhưng cô có thể yên tâm tiếp tục chờ đợi.
Dung Lạc nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc cô vẫn không cần dùng đến biện pháp cuối cùng kia. Ở ngày thứ hai sau khi Trình Liên không ngừng dùng nhiều cách để kích thích Mục Dã thì chiều hôm đó hắn đã tỉnh lại rồi.
Thời điểm ấy Dung Lạc theo thói quen xuống nhà đi nấu cơm. Lúc cô trở lại phòng với một tô cơm trên tay… Từ lúc người đàn ông trở về Dung Lạc đều là ăn trong phòng. Cô vừa ăn vừa nhìn người đàn ông, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nếu có gì khác biệt thì chính là cô vừa ngồi xuống bên giường, tay còn chưa múc được muỗng cơm nào cho vào miệng thì bên eo đã có cảm giác bị người chạm vào.
Tay cầm muỗng cứ thế cứng đờ ở đó tận vài giây sau cô mới chậm chạp cúi đầu nhìn xuống. Trên eo cô từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bàn tay khớp xương rõ ràng cứng cáp… Một trận biến cố mém chết nhưng trông có vẻ chẳng ảnh hưởng nhiều đến vẻ ngoài hoàn mỹ của người đàn ông này. Dung Lạc ngốc ngốc theo bàn tay, cánh tay với từng thớ cơ cuồn cuộn cho dù không vận động một thời gian vẫn không thể biến mất được rồi đến khuôn mặt có phần hốc hác nhưng chỉ khiến cho nó thêm sắc nét của người đàn ông. Đến khi lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông cô mới ngốc tại đó một lúc lâu vẫn không nhúc nhích động đậy gì. Biểu tình của cô khiến người đàn ông không nhịn được nhếch khóe môi.
“Lạc Lạc…”