Hiện tại Mục Dã gần như có thể sinh hoạt bình thường được rồi.
Những vết thương sâu tận xương đã lên da non đỏ âu, hằn lên trên da thịt màu đồng của người đàn ông như những con rết.
Mỗi lần nhìn thấy Dung Lạc đều không khỏi rùng mình run rẩy.
“Đừng nhìn nữa.”
Mục Dã kéo tay người con gái mỗi lần bôi thuốc cho hắn đều đỏ vành mắt ôm vào ngực dỗ dành nhưng chỉ đổi lại một cái trừng phạt ở trên eo, nơi không có bị thương của hắn.
“Buông em ra đi! Ngực anh còn chưa lành đâu!”
Dung Lạc vừa muốn mạnh mẽ thoát ra lại sợ động chạm đến vết thương của hắn mà gấp gáp nói.
“Không sao đâu.”
Vòng tay của người đàn ông cứng rắn như sắt thép.
Dung Lạc không giãy ra được chỉ đành ngoan ngoãn để im cho hắn ôm.
Trong lòng oán hận hắn không biết quý trọng thân thể.
“Ngày mai anh thật sự muốn đi báo cáo sao?Không đợi đến khi vết thương ở ngực lành hẳn rồi mới đi? Lỡ tên kia đến khiêu khích anh thì sao?”
Dung Lạc càng nói càng thấy lo lắng.
Hiện tại cứ nghĩ đến gã đàn ông ghê tởm kia là dạ dày cô lại cuồn cuộn lên, không nhịn được đưa tay che miệng.
Bởi vì cô chôn mặt trong lòng ngực người đàn ông nên chủ nhân của nó không có nhìn thấy biểu hiện của cô.
“Không sao đâu.
Nếu hắn dám đến tôi sẽ lại cho hắn nằm thêm vài tháng trên giường nữa.”
Nếu được thì tôi không ngại cho hắn nằm liệt cả đời.
Mục Dã mục quang chợt lóe một tia ánh sáng lạnh lẽo nhưng tay lại nhẹ nhàng khẽ vỗ về bờ vai gầy của cô gái nhỏ trấn an.
Chỉ là cái vỗ của hắn lại vô tình khiến cho cơn buồn bực trong lòng ngực Dung Lạc càng thêm khó mà tiêu tan được.
Kết quả…
Bộp!
Mục Dã ngẩn người nhìn vòng tay trống không, rồi lại nhìn cô gái nhỏ vừa gấp gáp từ trong lòng ngực mình thoát ra, phóng như bay đến toilet mà nhất thời không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ọe…”
Cho đến khi âm thành này từ nhà vệ sinh bay ra hắn mới hoàn hồn.
Hắn chẳng thèm quan tâm đến hành động của mình có ảnh hưởng đến vết thương vốn chẳng có gì đáng ngại hay không đã phóng mình xuống giường, vụt một cái lao đến bên cạnh cô gái nhỏ đang ôm bồn vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
“Em sao vậy, Lạc Lạc!?”
Hắn gấp gáp hỏi, có chút luống cuống tay chân, không biết làm gì với người con gái mặt mày trắng bệch.
Cuối cùng hắn chỉ đành nhẹ vuốt lưng cô, muốn thông qua đó xoa dịu cơn khó chịu đang hành hạ cô gái nhỏ.
Nhưng đến cuối cùng Dung Lạc vẫn là ói ra mật xanh mật vàng, đến mức bụng dạ xẹp lép, cổ họng đau rát vì dịch dạ dày, không còn gì có thể nôn ra nữa mới ngã vào lòng người đàn ông, mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
“Lạc Lạc?”
Mục Dã ôm cô vào lòng nữa lo lắng gọi.
Nhưng hắn vừa tính nâng người lên rời khỏi nhà vệ sinh thì bị người con gái giữ chặt lại.
“Anh đừng ôm em…”
Dung Lạc lạc cả giọng thều thào ngăn cản hắn.
“Em rất nhẹ!”
Người đàn ông tức đến cười giúp cô lau khóe miệng vẫn còn dính nước chua, thật sự không hiểu tại sao bản thân lại sa sút đến mức không thể bế nổi vợ mình.
Nhưng Dung Lạc nhất định là không chịu cho hắn bế, khiến hắn mém chút là hộc máu bỏ mình vì giận.
“Múc cho em cốc nước đi…”
Cô yếu ớt nói.
Mục Dã vươn tay cầm cái cốc dùng để đánh răng hứng cho cô một cốc nước, dìu cô cẩn thận súc miệng rồi mới theo ý Dung Lạc, nhẹ đỡ cô đi ra ngoài.
“Còn khó chịu nữa không?”
Mục Dã nhìn cô nằm an vị trên giường rồi mới cúi người ôn nhu hôn lên vầng trán mướt nước tái nhợt của cô nhẹ giọng hỏi.
Dung Lạc mặt mày trắng bệch nhẹ lắc đầu dù nó chẳng có chút thuyết phục gì hết.
“Tôi đi gọi Trình Liên.”
Mục Dã tin cô mới lạ.
Hắn vừa nói vừa định đứng dậy.
“Đừng… Bây giờ trời tối rồi.”
Dung Lạc vội nắm tay kéo hắn lại không cho đi.
“…”
Mục Dã phải nén lắm mới không giận quá hóa cười vì cô năm lần bảy lượt khiêu chiến giới hạn của mình.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tái xanh của người con gái thật lâu không có nói chuyện.
Cho đến lúc thấy cô mệt mỏi nhắm mắt lại, một bộ muốn ngủ hắn mới bất lực thở hắt ra.
“Dễ chịu hơn không?”
Hắn ngồi lại bên giường cầm tay cô, ngón cái dùng lực đạo vừa đủ ấn vào ***** ** giữ ngón cái và ngón trỏ trên tay trái của cô vừa hỏi.
Hắn chỉ nghĩ cô bị đau dạ dày nên mới nôn mửa, mà xoa bóp ở vị trí này có thể giúp làm dịu dạ dày đang khó chịu.
Nếu cô vẫn cảm thấy không khỏe thì cho dù thần có cản hắn cũng sẽ giết thần để đi tìm người đến xem cho cô.
Trong lòng hắn quyết tâm là vậy không ngừng quan sát từng cái biểu tình của cô gái nhỏ bướng bỉnh cứng đầu.
“…Ừ…”
Dung Lạc khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự mệt mỏi.
Cô yếu ớt đáp lại một tiếng rồi nghiêng đầu vào gối thiếp đi.
Bản thân Dung Lạc cũng không biết mình bị làm sao, nhưng một trận dày vò khiến cho cô choáng mắt mặt mày, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc.
Cô cũng không có nói dối.
Sau khi ói xong bụng dạ chẳng còn gì, Dung Lạc không có cảm thấy tức ngực khó thở như lúc nãy nữa.
Có lẽ cô đang bị cảm giác mệt mỏi của mình đánh lừa nhưng hiện tại cô thật sự chỉ muốn ngủ.
Mục Dã nhìn cô gái nhỏ không nói gì đã ngủ, trong lòng vừa bực vừa xót.
Nhưng cô đã ngủ rồi, hắn không nở đánh thức cô dậy hay là làm phiền giấc ngủ của cô.
Cuối cùng hắn chỉ đành leo lên giường, lòng bàn tay nóng rực áp lên bụng cô nhẹ nhàng xoa xoa vừa ôm cô vào lòng.
Dung Lạc đối với nguồn nhiệt bên cạnh từ ngày đầu tiên đã yêu thích lập tức vô thức nhích người dán sát vào, vòng tay ôm lấy eo hông rắn chắn của hắn, gối đầu vào đầu vai hắn an tường thiếp đi.
Mục Dã quan sát một hồi thấy cô không sao nữa hắn mới an tâm xuống, ôm cô nhắm mắt cùng chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau.
Trước khi Dung Lạc tỉnh lại Mục Dã đã rời khỏi nhà.
Hắn không phải muốn đi báo cáo mà là đi tìm Trình Liên.
Đêm qua hắn đã nhượng bộ cô nhưng không đại biểu hôm nay cũng vậy.
Ít nhất trước khi hoàn toàn xác định cô không bị sao nữa
Thời điểm nhìn thấy những ánh mắt kinh hoàng cứ như nhìn thấy quỷ của đám người trên đường, mặt hắn vẫn không có biểu tình gì đáng nói.
Hắn thẳng tắp đi vào khu nghiên cứu của căn cứ, nơi Trình Liên làm việc.
“Mục Dã?”
Bỗng nhiên bên phải có tiếng gọi mang theo cảm xúc khó tả níu lấy bước chân hắn.
Âm thanh kia đối với hắn rất là quen thuộc.
Cho nên Mục Dã ngừng lại bước chân đồng thời quay đầu nhìn sang.
Là Ngạo Tề.
Đối phương nhìn thấy hắn trong mắt có ngờ vực, nhưng nhiều hơn kinh hỷ.
Ngoài ra còn có những thứ cảm xúc khác.
Tất cả đan xen vào nhau lại không khiến hắn khó chịu như những người hắn nhìn thấy trước đó.
“Trưởng quan.”
Mục Dã lạnh nhạt gọi một tiếng.
“Thật là cậu sao? Cậu không chết! Thật tốt quá rồi!”
Ngạo Tề lúc này đã tin tưởng người trước mặt không phải ảo giác.
Hắn hai bước thành một chạy đến trước mặt Mục Dã, hai tay vỗ bộp bộp lên hai vai hắn vui mừng nói.
Mục Dã lại vẫn cứ sừng sững đứng đó, không chút nào xê dịch.
Biểu tình của hắn vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng lại khiến cho nụ cười của Ngạo Tề càng thêm sâu hơn..