Dung Lạc nhất thời im lặng, nhưng cô nhanh chóng phản ứng: “Đó là vì tâm tình không tốt nên mới sinh ra phản ứng dây chuyền.”
Cho dù lúc này cô nghĩ đến gã đàn ông kia cô cũng sẽ thấy buồn nôn chứ chẳng ngoại lệ.
Dung Lạc vội xua đi ý nghĩ trong đầu, vừa vuốt ngực vừa kiên định nhìn người đàn ông nói: “Tóm lại em không sao hết.
Em không thể cứ dựa vào anh chu toàn một ngày ba bữa mãi được.”
Mục Dã im lặng nhìn cô gái nhỏ một mặt quyết tâm không muốn để cho hắn chăm sóc mà không biết nói gì cho phải.
Giận cũng không xong, mà thương… Hắn chỉ muốn nắm cô lên dậy dỗ một trận.
Nhưng đó vẫn chỉ là nghĩ.
Một lúc sau hắn mở miệng thỏa hiệp: “Tạm thời tôi không cần phải đi làm nhiệm vụ.
Cứ để tôi chăm sóc em đã.
Đến khi tôi muốn lại không có khả năng.”
“…”
Lần này đến phiên Dung Lạc lặng thinh.
Cuối cùng cô vẫn là không qua được kiên trì của người đàn ông.
Dung Lạc ngồi ở bàn ăn nhìn Mục Dã đang bận rộn trước mặt, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Ít nhất cô biết cô vui vẻ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Từ sau khi cha mẹ mất lại bắt đầu sống một mình, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày để cho người khác đến chăm sóc mình.
Cho dù hiện tại cô đúng là cần được chăm sóc thì cô cũng không nghĩ như vậy.
Nhưng có phải hiện tại cô nên làm quen với điều này rồi hay không.
Được sống thêm một lần tất cả đã không còn giống với trước đây.
Trước đó cô nghĩ cô sẽ không lấy chồng chứ đừng nói là sinh con, gây dựng gia đình nhỏ cho riêng mình, hưởng thụ người khác chăm sóc lúc ốm đâu bệnh nghén.
Nhưng hiện tại không giống vậy.
Cô đang mang thai… Dung Lạc vô thức sờ soạn cái bụng vẫn còn chưa có biểu hiện gì của việc nó đang chứa đựng một sinh mệnh bên trong lan man nghĩ, cô nên bắt đầu làm quen với việc này đi là vừa rồi.
Mặc kệ là trong hoàn cảnh nào, hưởng thụ cuộc sống mang lại niềm vui mới là điều cô nên làm đúng hay không…
“Làm sao vây? Khó chịu?”
Bỗng nhiên một tiếng hỏi han đầy quan tâm xuất hiện bên tai, trên bàn tay đang xoa xoa bụng của cô cũng xuất hiện thêm một bàn tay nữa lớn hơn khiến Dung Lạc giật mình hoàn hồn.
Từ lúc nào mà người đàn ông đã đến bên cạnh cô rồi.
Nhìn ánh mắt đầy ôn nhu của hắn, Dung Lạc bỗng nhiên nhớ đến thời điểm đầu tiên cô nhìn thấy người này.
Hắn trong mắt mang theo tia sáng lạnh lẽo khó gần nhưng lại kiên nhẫn cùng cô giảng đạo lý.
Vòng tay hắn cứng rắn không chứa tình cảm nhưng vững vàng bảo vệ cô khỏi gã đàn ông khiến cô ghê tởm.
Dung Lạc vốn cảm thấy cái độ lạnh lùng của hắn một chút đều không kém Tống Bằng.
Nhưng hiện tại cô lại cho rằng người đàn ông Tống Bằng kia phải hơn nhiều.
Hoặc có lẽ những người đàn ông này chỉ khi đứng trước mặt vợ mình mới trở nên ôn nhu như nước.
Đây chính là người đàn ông của cô.
Trước đó có lẽ hắn là thiếu tá của căn cứ Nhật Diệu lạnh lùng ít nói, cao lớn trầm ổn.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là chồng của cô mà thôi.
Là người cô có thể dựa vào.
“Lạc Lạc?”
“A.”
Dung Lạc giật mình, vô tình đối diện với đôi mắt người đàn ông.
Cô không ngoại lệ nhìn thấy lo lắng trong đôi mắt kia.
“Khó chịu ở đâu? Hay là không chịu được mùi vị trong bếp?”
Mục Dã cẩn thận hỏi.
Dung Tình nói phụ nữ mang thai thường không thích mùi khói dầu hay là mùi tanh.
Có lẽ sau khi chế biến xong chúng sẽ không còn mùi vị đó nữa nhưng mới đầu đều sẽ ngại ngửi thấy.
“Không phải, em chỉ là thất thần…”
Dung Lạc xấu hổ cúi đầu đáp.
“Thật sự không sao?”
Mục Dã không phải không tin cô nhưng vẫn nắm cằm cô lên, nhìn vào mắt cô hỏi lại.
“Thật sự… Mục Dã!”
Dung Lạc gật đầu, đối diện với đôi mắt kia cô không hiểu sao lại vô thức gọi.
“Tôi nghe.”
Người đàn ông lập tức đáp lại, còn thuận tay sờ soạn đôi má bởi vì thời gian gần đây chăm sóc hắn lại thêm trận ốm nghén tối qua mà càng hao hớp lại.
Hắn nghĩ hắn nên để tâm nhiều hơn chiếu cố cô, ít nhất cũng phải nuôi cô mập mạp trở lại như trước.
Dù Dung Tình nói phụ nữ thai nghén có khi phải mất vài tháng.
Trong thời gian đó ăn uống trở nên khó khăn, có khi đôi má này sẽ còn hớp lại hơn nữa.
Mục Dã nghĩ mà không khỏi sầu nhưng trong lòng vẫn đầy quyết tâm.
Cố gắng là được, đến đây hay đến đó thôi.
“Không có gì.”
Dung Lạc vậy mà không nói gì chỉ nhẻm miệng cười nhẹ, giống như vừa mới cô chỉ định đậu hắn thôi.
Mục Dã bất đắc dĩ, ngoài thở dài còn có hung hăng hôn mạnh một cái lên môi cô xem như trừng phạt chứ không biết phải nói sao với cô vợ nhỏ ranh mãnh này nữa.
Nhưng nhìn khuôn mặt ửng hồng xấu hổ còn không quên trừng mắt oán trách của cô hắn vẫn là thỏa mãn.
“Khó chịu thì ra phòng khách ngồi, tôi nấu xong nhanh thôi.”
Hắn vừa nói đã nhận lại một cái lắc đầu của Dung Lạc.
Cuối cùng hắn chỉ đành để cô ngồi đó, bản thân tiếp tục trở lại trước bếp tranh thủ nấu cho xong để còn kịp bữa trưa.
Dung Lạc nhìn bóng dáng người đàn ông đã trở nên bận rộn hơn trong bếp, trong lòng cô nghĩ cô tại sao phải xoắn xuýt mấy vấn đề kiểu như những người phụ nữ đang yêu thiếu sự an toàn mới làm mà phải đi gặng hỏi hắn chứ.
Ít nhất hiện tại cô biết hắn sẽ bận tâm đến cô nhất, đặt cô ở đầu quả tim để nâng niu, vậy là được rồi.
Còn vấn đề nếu không phải cô thì hắn có đối xử với người đó tốt như vậy hay không, hay là ngay từ đầu hắn đã có ý với cô này này nọ nọ mới quan tâm cô, che chở cô như vậy… Liệu có quan trọng đến muốn cần cô bận tâm đến thế?
Có lẽ là có quan trọng đi.
Bởi vì con người có tình cảm, có sự ích kỷ và cả lòng tham, lòng cầu toàn.
Cho dù thời gian hiểu biết nhau của họ không dài, cho dù xuất phát điểm của họ không hề có tình yêu và những bước cần thiết để đi đến hôn nhân, cũng như cho dù cô vốn không để bụng việc có yêu hay không yêu.
Nhưng cô là người, nào có phải tảng đá.
Cô cũng sẽ siêu lòng trước người đàn ông anh tuấn cao lớn lại còn biết ôn nhu săn sóc, sẽ yêu hắn.
Có điều… Tình yêu có lẽ là tốt cho một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng nó không phải là thứ bắt buộc phải có, càng không phải là tiền đề cho hôn nhân.
Cô không nên đem nó ra làm thước đo, khiến cuộc sống của họ thêm màu u ám.
Cứ tự nhiên là được rồi.
Tóm lại, cô không cần phải so đo hay suy nghĩ nhiều làm gì cả.
Cứ như vậy, Dung Lạc trải qua cuộc sống dưỡng thai có thể xem là hạnh phúc đến mức khiến người ta ganh tỵ.
Ấy vậy mà may mắn sao, từ sau lần thai nghén đến nôn cả mật xanh mật vàng đó Dung Lạc không còn bị lần nào thế nữa.
Mới đầu Mục Dã còn sợ đông sợ tây mà thay đổi thực đơn cho cô không ngừng, còn phải tránh cái nọ né cái kia.
Tóm lại là cẩn thận hết mức có thể để cho cô được thoải mái.
Nhưng sau khi trải qua một tuần ăn uống thuận lợi, Mục Dã lại đi tìm Trình Liên đến kiểm tra lần nữa mới cho ra kết luận Dung Lạc không có gặp phải triệu trứng này.
Lần đó thật sự là do tâm lý ảnh hưởng.
Để chắc ăn Mục Dã còn tiếp tục kiên trì thêm một tuần nữa, sau khi chắc chắn rồi mới an tâm cho Dung Lạc thực đơn bình thường..