Dung Lạc uống một hớp sữa đậu nành xong thì đứng dậy tẩy rửa chén bát rồi đi lên lầu.
Lúc này mặt trời đã lên đến thắt lưng cô, ánh nắng chói mắt vô cùng.
Một nữa ban công hướng về phía đông đã ngập trong nắng, nữa còn lại vừa lúc thích hợp cho Dung Lạc đứng ngắm biển.
Cô đứng nép vào một bên mặt tường, đưa mắt nhìn đến biển rộng mênh mông ngoài khơi xa.
Từ nơi này cô có thể thấy được rất xa, nơi những con sóng trắng lâu lâu sẽ xuất hiện trên mặt biển cách bờ vài hải lý.
Hôm nay buổi sáng trời có chút gió nồm thổi từ biển vào mang theo sự khô hanh và mùi vị mặn mòi cùng cái cảm giác rít rít khó chịu trên làn da.
Nhưng đối với Dung Lạc thì cô lại thích cái cảm giác này.
Biển cho cô sự thân thiết không thể đong đếm, cho nên cô cũng thích sống ở gần biển.
Cho dù sau này khi cô rời đi nơi cô sinh ra, đến một vùng đất khác thì cô vẫn ưu tiên chọn nơi có biển trước.
Ở nơi mà biển gần như chiếm trọn thế giới, nếu không thể tự do vùng vẫy thì thật là thất bại.
Dung Lạc đứng ở đó, cảm nhận gió biển táp vào mặt, nhẹ nhàng mơn trớn làn da cô, mang đến cho cô sự an ủi đến từ tâm linh.
Nơi nào ở bên ngoài kia thích hợp cho họ sinh sống đây?
Cho dù chỉ có cô và Mục Dã thì cô cũng không thể để cho hắn suốt ngày ở dưới nước được chứ chưa nói hắn có ở được không.
Hơn nữa, người nam nhân kia không nên theo cô chui rút khắp nơi như vậy.
Hắn nên là hùng ưng bay trên bầu trời.
Cô chỉ là bến đỗ của hắn mà thôi, không nên là cái lồng giam cầm hắn ở trong đó.
Quan trọng nhất là, cô muốn gìn giữ hình tượng người đàn ông đã chiếm lấy tâm trí cô lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn.
Cô không muốn bởi vì cô mà hắn thay đổi, trở thành một con người khác không rõ là tốt hay xấu.
Mà chỉ riêng việc cô và hắn thôi là cũng đã đủ cho Dung Lạc suy nghĩ rồi chứ nói chi đến chuyện không chỉ có họ rời đi.
Có khi họ còn phải mang theo vợ chồng Tống Bằng - Dung Tình, những người có giao tình với Mục Dã.
Còn cả người dân trong ngôi làng kia nữa.
Nếu được, cô cũng muốn làm chút gì đó vượt ngoài ý nghĩ của con người để giữ lại hòn đảo này cho riêng mình.
Hòn đảo này thật sự rất tốt… Dung Lạc bỗng nhiên khựng lại dòng suy nghĩ.
Gầy dựng hòn đảo cho riêng mình… Đây… Có lẽ thật sự là một ý tưởng không tồi, cũng không phải quá khó thực hiện.
Trái đất hiện tại không hề thiếu những vùng đất vô chủ cho họ chiếm lấy, chỉ cần họ chiếm được mà thôi.
Với khả năng của họ hiện tại có lẽ không chiếm được chỗ tốt để nhiều người ở lại.
Nhưng việc gìn giữ cho nó không bị người ta nhắm tới, cô nghĩ cô có thể mượn nhờ sức mạnh của biển cả được.
Như vậy cô có nên tiếp tục suy nghĩ theo hướng này không?
Hòn đảo họ đang sống nếu được cô cũng muốn giữ lấy nó, nó thật sự là một nơi tốt.
Nhưng nếu họ không có đủ khả năng, lại chưa chắc bại lộ chính cô mà có thể mang đến kết quả tốt thì… Thất bại là kết quả cô không thể mang ra đánh cược dù chỉ là một phần trăm.
Mà thay vì tìm một nơi có người, sát nhập cùng bọn họ, chẳng thà cô cố gắng chút, tự tạo nơi tốt cho mình không phải được hơn sao.
Có lẽ việc tìm một hòn đảo không người để ở lại không khó, quan trọng là họ có thể duy trì cuộc sống ở đó được hay không.
Nhưng cô cho rằng chuyện này không phải không có lối tốt để đi…
Bên này Dung Lạc đầu óc loạn chuyện, Mục Dã bên kia sau khi được Dung Lạc khai thông tư tưởng thì quyết định đi gặp Đới Mặc để nói chuyện.
Hắn không hề nói đến việc bản thân biết được Chiến Thiên sắp thực thi kế hoạch của mình trong thời gian không xa mà chỉ nhắc Đới Mặc bí mật đi xem xét tình huống của hòn đảo đó.
“Tại sao?”
Đới Mặc không khác so với suy nghĩ của Mục Dã vừa nghe đã hỏi câu này.
Trong phòng hiện tại không chỉ có Mục Dã và Đới Mặc mà còn có Tống Bằng và Ngạo Tề.
Ngoài ra còn một người Mục Dã không ngờ tới cũng đang ở đây.
Thời điểm lúc hắn đến trong này đã có bốn người rồi, người cuối cùng chính là Trình Liên.
Thời điểm nghe hắn nói, bốn đôi mắt đồng loạt chú mục lên người hắn.
Mục Dã ngược lại bình tĩnh như thường: “Tôi vẫn luôn nghĩ… Nếu có người muốn khiến cho chúng ta không chiếm được hòn đảo kia thì mục đích của họ là gì.
Theo lý mà nói nếu có người lăm le hòn đảo đó cùng lúc với chúng ta thì mượn nhờ lực lượng của chúng ta để giải quyết môi nguy hiểm trên đó, sau lại làm chim sẻ đánh chiếm lại không phải là tốt hơn sao.
Nhưng đối phương cứ phải khiến cho chúng ta thất bại, không thể đánh chiếm được vùng đất đó.
Ngoại trừ nguyên nhân đối phương sợ không làm chim sẻ được, hoặc là sợ sau này chúng ta quay đầu lại làm một con rắn nuốt chửng chim sẻ cho nên mới muốn cho nhiệm vụ của chúng ta không thành.
Trong suy nghĩ của chúng ta, vùng đất hiện đang tồn tại nguy hiểm, có khả năng phải từ bỏ trong thời gian dài.
Đồng nghĩa với việc đó chính là chúng ta không ngó ngàng gì đến nó.”
“Nếu sau khi chúng ta từ bỏ có người đem quân đến đánh chiếm, nương theo công sức chúng ta đã tạo ra có khi sẽ dễ dàng chiếm được vùng đất kia mà không sợ chúng ta sẽ quay lại cướp thì…”
Một bên sẽ luôn bị rình rập, một bên bỏ thêm chút sức nhưng có được không gian để phát triển, tránh được nguy cơ bị người đến cướp ngược, bên nào lợi hơn thiết nghĩ không cần suy tính nhiều đã có thể chọn được.
Nếu đối phương cũng có chút thực lực thì lựa chọn thứ hai sẽ là tốt nhất.
“Cậu nghi ngờ có người cấu kết với bên ngoài?”
Mục Dã nói thì nhiều nhưng tất cả ý tứ đều dẫn đến một điều này.
Phải biết rằng họ đã chú ý hòn đảo đó một năm trời.
Nếu có người cùng lúc đánh chủ ý lên nó thì không lý nào một chút gió thổi cây lay họ cũng không biết, lại không thể trùng hợp đến mức né tránh họ mà vẫn chưa tiến công hòn đảo.
Lỡ như Mục Dã nói đúng, vậy thì nhất định phải có người bên trong không ngừng đưa tình báo cho họ, để họ làm việc mà không sợ đụng độ chúng ta.
Trong khi họ nghĩ đến ai là kẻ chủ mưu đứng sau lưng Chiến Hạo, sai khiến hắn làm chuyện này, họ cũng nghĩ nguyên nhân tại sao đối phương phải làm như vậy.
Lợi ích của căn cứ chẳng khác nào lợi ích của đối phương.
Thế mà đối phương nhất định phải làm ra hành vị hại người hại mình.
Nếu đối phương là Chiến Thiên lão già kia, vậy nó lại càng phải có một lý do.
Rốt cuộc thì Dung Lạc nói không sai, chỉ có cấu kết với bên ngoài, để cho người ngoài chiếm được mới có thể hoàn mỹ lý giải cho tất cả mọi việc.
Còn việc ông ta được lợi ích gì trong đó, đương nhiên là có rồi, còn sẽ rất lớn.
Chứ không con cáo giá Chiến Thiên làm sao chịu làm.
Mục Dã không có trả lời ngay mà im lặng nhìn Đới Mặc một cái.
Trong lòng hắn lại loạn chuyển suy nghĩ thiệt hơn.
Những điều hắn nói mới nãy là trải qua một đêm suy nghĩ kỹ càng hắn đã kết luận được, và có thể dùng nó ra với người khác.
Nói như vậy ít nhiều có thể giúp hắn che lấp đi những điều hắn muốn che giấu lại không để người khác hỏi tới nhưng cũng khả thi nhất.
“Đây chỉ là nghi ngờ của tôi.
Cho nên cần người đi xác nhận.”
Mục Dã rốt cuộc lên tiếng nhưng không nhận đồng với lý giải của Đới Mặc mà chỉ nói như vậy.
Trong phòng trầm mặt thấy rõ.
Ai nấy đều im lặng chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, kể cả Đới Mặc.
Mục Dã nhạy bén cảm giác đến ánh mắt dò xét của Đới Mặc nhưng vẫn trước sau như một bình chân như vại, không chút chột dạ nào mặc đối phương nhìn.
Trong lúc đó Mục Dã cũng vô tình nhận được ánh mắt ẩn ý giấu đến sâu của Tống Bằng.
Chân mày hắn khẽ hạ xuống.
Tống Bằng nhạy bén nắm bắt thông điệp Mục Dã vừa kín đáo trao đổi với hắn thì tiếp tục im lặng không nói gì nhưng cũng không nhìn Mục Dã nữa.
Có chuyện gì về nhà đóng cửa nói sau..