“Cậu nghĩ thế nào về việc Chiến Thiên lão ta sẽ ra tay làm loạn?”
Đới Mặc im lặng một chút rồi ngẩng đầu lên hỏi Mục Dã.
Có vẻ như Đới Mặc đã nhận định Chiến Thiên chính là kẻ đang đứng đằng sau Chiến Hạo làm xằng làm bậy.
Mà cũng không khó hiểu, dù sao Chiến Thiên có dã tâm là chuyện ai có mắt đều có thể nhìn thấy ít nhiều.
Chiến Hạo còn là cháu trai của ông ta.
Loại người như Chiến Hạo thế nào ai nấy đều biết, nói là tự hắn làm thì ai mà tin.
Nhưng có thể sai khiến hắn thì chỉ có Chiến Thiên.
Chẳng bằng họ không biết việc làm của Chiến Hạo thì thôi đi.
“Ông ta có dã tâm muốn thượng vị hay không tôi không biết.
Nhưng ai cũng thấy đoạn thời gian gần đây cuộc sống trở nên dễ dàng hơn so với trước, mà sự phát triển của hòn đảo và lợi ích nó mang lại là không cần phải bàn cãi.
Chưa nói Chiến Thiên, sợ rằng rất nhiều người đều có ý nghĩ muốn thay đổi một số quy tắc được đặt ra trăm năm nay.
Nếu có người đánh tiếng muốn thay đổi, khó nói không sẽ có rất nhiều đối tượng hưởng ứng theo.
Là kết cục trước sau gì cũng loạn, việc chúng ta nên nghĩ là làm thế nào để trấn áp được tâm tư này xuống mà không biến nó thành quả bơm nổ chậm hoặc bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra.
Chiến Thiên chỉ là lợi dụng điều đó để mưu lợi nhiều hơn cho mình thôi.”
Mục Dã lý giải một cách lý trí nhất, không hề có sự thiên vị mà lấy cái nhìn toàn cục ra để nói.
Nhưng có lẽ bởi vì hắn nói quá đúng nên khiến cho trong phòng trầm mặc một lần nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2.
Nào Hay Xuân Mênh Mông
3.
Yên Chi Thượng Hoa
4.
Cuộc Chiến Thượng Vị
=====================================
Có lẽ ý đồ khi Đới Mặc hỏi Mục Dã là muốn nghe quan điểm của hắn, nhận định xem hắn có phải đồng minh hay không.
Nhưng rõ ràng Mục Dã không có ý định nương theo, nói thẳng ra hắn chỉ muốn ở vị trí trung lập, không muốn kéo bè kết phái.
Hắn ủng hộ những điều có lợi cho hắn chứ không phải là ủng hộ một ai đó.
Nghe thì có vẻ ba chìm bảy nổi, ba phải quá, nhưng nó lại đúng với hiện thực khiến người ta không thể bắt bẻ.
Nhân loại hiện tại ai mạnh thì người đó sống, chỉ có lợi ích và mạng sống của chính mình mới là chân lý.
Kéo bè kết đảng cũng được, miễn mình chiếm được lợi ích lớn nhất.
Mục Dã chỉ muốn sống an ổn giống như trước nay vẫn vậy, cho nên hắn giúp đỡ Đới Mặc một chút chứ không phải muốn về dưới trướng hắn ta.
Người như Mục Dã thật sự rất khó nắm bắt, nhưng trên đời này không thiếu người như hắn.
Thời đại bấy giờ cũng không phải giống như thời phong kiến, cứ ai không tận trung thì giết hết cho khỏi sinh chuyện.
Ai thích đấu đá tranh giành quyền lợi thì kệ ai, hắn không quan tâm.
Hiện tại hắn chỉ muốn bảo vệ tốt những gì hắn đang có.
“Chuyện này anh có muốn tự làm hay không?”
Đới Mặc bỗng nhiên hỏi một câu có vẻ không rõ ràng, phải đến một lúc người trong phòng và cả Mục Dã mới hiểu ý hắn.
Nhưng Mục Dã chưa kịp nói gì thì Đới Mặc đã ẩn ý tỏ vẻ: “Đáng lẽ nhiệm vụ lần này nếu thành công thì anh sẽ được lên chức trung tá.
Nhưng xảy ra chuyện… Có điều, dựa vào những gì anh đã cống hiến trong thời gian này, nếu anh lại lập thêm ít công trạng thì vẫn có thể theo dự định lên chức được.”
Đới Mặc có thể nói là hao phí hết tâm tư khi đưa ra miếng bánh thơm này.
Căn cứ Nhật Diệu tính ra chỉ mới thoát ly nước Z nhưng đã có trăm năm phát triển.
Đừng nhìn trụ sở chính của nó nằm ở một hòn đảo hẻo lánh mà cho rằng chức vị của nó không đáng tiền.
Thực chất quy mô của căn cứ Nhật Diệu rất lớn, trừ một trụ sở chính thì nó còn một vài căn cứ phụ rải rác ở một vài hòn đảo xung quanh lấy nơi này làm trung tâm.
Để có thể vận hành tốt những căn cứ phụ kia mà nhân số của họ luôn bị phân tán, không có tập trung cùng một chỗ.
Thật ra hiện trạng này xuất hiện ở đại đa số các quốc gia đang được thành lập lại.
Nhưng căn cơ của căn cứ Nhật Diệu không lớn bằng họ, cùng lắm chỉ được tính là đảo quốc nhỏ cho nên quy mô cũng nhỏ.
Để có thể lên được chức thiếu tá Mục Dã hầu như không ngừng làm nhiệm vụ, vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần mới được.
So với yêu cầu thăng chức của quân nhân thời bình thì hiện tại khó khăn phải tăng lên gấp vài lần, tình huống còn đặc biệt hung hiểm, có thể đánh mất tính mạng bất cứ lúc nào.
Có thể trước năm ba mươi tự thân lên được chức thiếu tá đã là rồng trong loài người.
Cứ nhìn Tống Bằng và Ngạo Tề xem, hai người họ đều đã đến tuổi ba mươi lăm, chức trung tá so với Mục Dã hai mươi tám tuổi lớn hơn một bật nhưng họ chỉ mới đạt được nó gần đây thôi.
Nếu hiện tại Mục Dã lên được chức trung tá, so với hai người kia lại càng thêm tốt, đổi lại là ai khác thì nhất định sẽ thỏa mãn không chịu được.
Quan trọng nhất là đặc quyền của trung tá.
Cỡ như Mục Dã là thiếu tá nhưng hắn vẫn phải suốt ngày đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, là ưu tiên xông pha về phía trước.
Nếu là trung tá Ngạo Tề hay Tống Bằng, họ có thể làm dẫn đội, không cần làm tiên phong.
Còn có một chuyện quan trọng nữa, là nguyên nhân tại sao Chiến Hạo tuy không phải thiếu tá, chỉ là cấp thượng úy nhưng bởi vì cậu của hắn, hắn có thể không cần lo nghĩ gì mà vẫn làm đủ mọi cách để cố gắng lên được hàm tá.
Đó chính là vì từ hàm thiếu tá trở lên không cần sợ bị phái đi đóng quân ở những căn cứ phụ mới khai hoang, điều kiện cuộc sống thiếu thốn, một góc đều không bằng ở đây.
Những quân nhân dưới hàm tá tùy thời đều phải bị điều đi.
Chiến Hạo tuy có cậu hắn chống đỡ, đã hai năm chưa từng bị dính, nhưng bên căn cứ nể mặt Chiến Thiên chỉ cho hắn khuất thêm một năm.
Nếu năm sau hắn không thể lên được hàm tá, kết quả bị thuyên chuyển là chuyện đã định.
Dù sao cũng phải làm cho người khác xem.
Mục Dã trước đây không muốn có vợ, sợ không chu toàn được cho đối phương.
Có được thành tựu như ngày hôm nay là do hắn cố gắng.
Hắn cũng đã đánh mục tiêu lên vị trí trung tá, phần lớn ý định không khác bên trên đã nói.
Rõ ràng làm trung tá đặc quyền nhiều hơn.
Nếu vẫn chưa có người ưa thích thì hắn vẫn tiếp tục làm việc để leo lên nữa.
Nhưng nếu có vợ thì hắn không sợ bản thân không về được như lúc trước.
Có lẽ trước khi xuất hiện Dung Lạc, Mục Dã sẽ không chút do dự đồng ý với Đới Mặc.
Nói không chừng sau cuộc chính biến này mà bên họ thắng, có khi sẽ hắn giống như thuồng luồng hóa rồng, một bước lên mây.
Nhưng hiện tại lại không giống nữa rồi.
Con người hắn suy nghĩ và chính kiến không giống Ngạo Tề hay Tống Bằng.
Hiện tại xuất hiện một Dung Lạc không giống bình thường… Hắn cũng xem như có một người vợ cần chăm sóc, một đứa con sắp chào đời, muốn làm gì cũng phải suy tính kỹ lưỡng, không thể liều lĩnh, bất chấp mọi thứ.
Cũng không phải vì vậy mà hiện tại hắn không thể nhận trách nhiệm này về thân.
Giống như Đới Mặc đã nghĩ khi đưa ra miếng bánh kia, Mục Dã bây giờ mới càng cấp thiết có được chức vị đó mới đúng.
Nhưng bởi vì tình huống không bình thường, Mục Dã đã định sẽ không làm theo ý Đới Mặc.
Từ phòng của Đới Mặc đi ra, Mục Dã và Tống Bằng cùng sánh vai một đường trở về nhà.
Hai người hầu như không nói gì với nhau cho đến lúc rời khỏi trung tâm căn cứ, chân đạp lên mặt đất cát sỏi không bằng phẳng, tiến về những khu nhà nhìn thì bình thường nhưng lại khác biệt giữa những kiến trúc bằng kim loại tổng hợp xung quanh căn cứ.
“Cậu đang tính làm gì?”
Tống Bằng trước tiên hỏi.
Mới nãy trong phòng đến cả hắn đều cho rằng Mục Dã sẽ đồng ý tự mình đi điều tra dò xét tình huống hiện tại của vùng đất đó.
Nhưng rốt cuộc Mục Dã lại từ chối.
Lý do từ chối Mục Dã đã nói, bởi vì Dung Lạc đang có thai, hắn không muốn bỏ bê cô vào lúc này.
Nghe vào tai có phần cưỡng ép nhưng không phải không có lý.
Nhưng Tống Bằng vừa nghe đã biết không có đơn giản như vậy.
Ai tin được chứ hắn thì không tin.
Cho nên mới có chuyện Tống Bằng hỏi câu này.
“Không làm gì cả.
Không thể làm gì.”
Mục Dã không biết có hiểu được ý của Tống Bằng không nhưng hắn lại thản nhiên đáp như vậy.
“Tại sao không thể làm gì? Có phải cậu đã biết cái gì?”.