Thiếu Tá Giành Vợ


Thời điểm Mục Dã trở lại rặng đá nhưng chỉ thấy đồ cô để lại chứ không thấy người đâu, hắn nhất thời không lý giải được cảm xúc của mình lúc này.
Ngoài mặt hắn trông vẫn rất bình tĩnh nhưng phiếm môi mím chặt, những ngón tay thon dài hữu lực cuộn vào nhau đến kêu vang không ngừng vẫn là tiết lộ tâm tình thật sự của hắn.
Đương lúc hắn muốn hướng về phía biển cả mênh mông mà trong mắt những nhân loại còn sót lại trên trái đất nó đầy rẩy những nguy hiểm còn đáng sợ hơn trên bờ hét gọi tên người con gái thì… Mặt nước trước mặt giống như tách ra làm hai, bên dưới trồi lên một cái đầu… Khụ… Người con gái hắn tìm rẻ nước ngoi lên, hướng hắn cười đến là tràn ngập ánh nắng tươi đẹp tràn trề sức sống, cho thấy tâm trạng cô đang rất tốt.

Có điều nụ cười này trong mắt ai đó lại có vẻ rất đáng đánh.
Đối với việc cô gái nhỏ đang mang thai trầm mình trong biển lạnh cũng không biết là bao lâu, chân mày rậm của Mục Dã bất giác nhíu lại.
Nhưng chưa đợi hắn mở miệng nói gì thì người con gái dưới nước đã vươn tay về phía hắn mời gọi: “Em không sao thật đó, biển sẽ không làm hại em đâu.

Anh mau xuống đây đi!”
Đối với vòng tay đầy mê hoặc của cô Mục Dã im lặng một chút.

Sau đó dưới ánh mắt sững sốt của cô, Mục Dã tà ác nhếch môi nở một nụ cười ma mãnh rồi nhúng người nhảy thẳng xuống trước mặt Dung Lạc.
Ùm! Rào!
“A!”
Dung Lạc không kịp đề phòng bị nước bắn đầu mặt vô thức hô lên một tiếng đồng thời trốn ra xa, rời khỏi nơi người đàn ông vừa biến mất, lúc này chỉ còn bọt nước chưa kịp bình tĩnh lại.

Trong lòng cô không khỏi tức cười, cũng không ngờ người đàn ông này còn sẽ có một mặt đáng yêu thế này nữa.

Được rồi, vì biểu hiện này của hắn, cô quyết định từ bi tha thứ cho hắn vì đã nhỏ mọn với cô.

Không phải cô đã nói không sao rồi, vậy mà còn tính toán với cô.


Dung Lạc âm thầm bĩu môi.
Nhưng chưa đợi Dung Lạc trốn chưa được bao lâu thì đã bị một đôi tay rắn chắc vững vàng ôm lấy vòng eo thon thả vẫn còn chưa có biến mất bởi vì đứa nhỏ trong bụng.

Dung Lạc theo bản năng xoay người, đôi tay thuận lợi đáp lên ngực hắn.

Nơi đó tràn đầy những khối cơ bắp bởi vì y phục bị ướt mà vải vóc trên người dán chặt vào, trông lại càng quyến rũ.

Hình ảnh đầy mĩ cảm kia đập vào mắt lại càng khiến người đỏ mặt tim đập nhanh hơn.
Dung Lạc vốn định trừng mắt oán trách trò đùa quái ác của hắn nhưng nữa đường lại bị ánh nhìn thâm thúy như hồ sâu kia dọa lui.

Mục Dã khẽ vuốt mái tóc ướt của người con gái, chỉ một tay cũng có thể ôm gọn thân hình nhỏ nhắn kia vào ngực đồng thời chịu hết sức nặng từ cô trầm giọng hỏi: “Đã xuống nước bao lâu rồi?”
Dung Lạc vừa nghe đã biết hắn vẫn còn lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng cô chịu không được tình trạng ngâm trong nước biển lâu.

Cô kéo tay hắn khẽ khàng vỗ nhẹ bụng mình nhìn hắn đảm bảo: “Anh đừng lo, không sao thật mà.

Em còn có thể thở dưới nước, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ừm?”
Mục Dã khẽ phát ra một tiếng kinh nghi nhìn cô, tay lại nương theo động tác của cô nhẹ nhàng sờ soạn bụng nhỏ.

Từng cử chỉ đều toát ra sự trân quý nâng niu.
“Đi thôi!”
Dung Lạc không giải thích mà chỉ cười hớn hở.
“Em đưa anh đi trải nghiệm biển rộng bao la!”
Lời nói vừa dứt Mục Dã đã bị người con gái nắm tay kéo xuống.

Thoáng chốc thôi cả hai bóng người đều biến mất khỏi mặt biển.
Chưa tới vài giây, tất cả đã trở lại như thường, giống như nó chưa từng bị người khác khuấy đảo lên.
Bỗng chốc trả lại bình yên cho nơi này.
Làm ơn nhé!
Mục Dã vừa lặn xuống đã theo bản năng nín thở.

Nhưng thời điểm hắn chỉ kịp nhìn thấy hai cánh môi mềm của Dung Lạc mấp máy vài cái trong nước, hắn còn đang kinh ngạc vì cô thế mà có thể thản nhiên mở miệng, có vẻ thật sự không cần nín thở mà có thể hô hấp trong nước thì áp lực xung quanh bỗng nhiên biến mất không thấy đâu.
Hắn nhanh chóng phát hiện bản thân mình cũng có thể thở một cách bình thường, giống như nơi này không phải biển rộng mà là đất bằng quen thuộc.

Nước biển xung quanh không mang lại cảm giác khó thở đầy áp lực mà giống như không khí thanh lương theo từng cái hô hấp không ngừng tràn vào buồng phổi, khiến nó căng đầy sức sống.


Không chỉ vậy hắn còn có thể hé miệng, nước chỉ vờn quanh bên ngoài hai cánh môi chứ không chui vào trong.

Tình huống thần kỳ như vậy không khỏi khiến đồng tử hắn co lại, mí mắt mở lớn đầy kinh ngạc.
Sau khi trải qua một phen làm quen cùng trấn định lại, Mục Dã vô tình nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ còn có phần đắc ý cùng chút khoe khoang của người con gái.

Hắn nữa bất đắc dĩ, nữa lại nghĩ… Thì ra người con gái này vẫn có một mặt đáng yêu như vậy.

Cũng không phải… Mà không, là do cô nên hắn mới có được đãi ngộ này đi.

Cho nên mới nãy là cô đang nói chuyện với biển đúng không… Cho nên cũng không phải là cô có năng lực thông thiên gì, mà hết thảy đều là biển ưu ái cô như con gái, nuông chiều và dung túng, bao che cho cô giống như hắn đi.
Nhưng cho dù là vậy thì mức độ thần bí lại rực rỡ chói mắt của người con gái lúc này vẫn là khiến cho hắn không sao dời được mắt.
Hai người họ sau khi chìm xuống nước thì lúc này đang trôi nổi nhẹ nhàng trong lòng biển khơi.

Xung quanh… Từ khi nào bỗng nhiên xuất hiện từng đàn cá nhỏ như đồng hoa nở rộ những màu sắc sặc sỡ đẹp vô ngần.

Chúng nó đang nhàn nhã bơi vừa bao vây lấy họ.

Nữa như bảo hộ, nữa lại như hoan nghênh, chào đón.
Anh đã sẵn sàng chưa?
Mục Dã nhìn thấy khẩu hình miệng của người con gái, bên tai bất ngờ lại giống như nghe thấy âm thanh của cô.

Thứ âm điệu kia tựa như hòa cùng một thể với màn nước xung quanh, thông qua từng lỗ chân lông lại truyền đạt đến hắn chứ không hẳn là tai trực tiếp nghe.

Mục Dã đang chấn động bởi hiện tượng kỳ lạ này vô thức gật đầu trước nụ cười đẹp đẽ của người con gái.
Cái hành động bởi vì ở trong nước mà trông có vẻ không được rõ ràng của hắn vừa dứt thì người con gái đã nắm tay hắn kéo chạy.
Đúng vậy, cô là kéo hắn xông thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh, tựa như một viên đạn pháo không chút trở ngại xuyên phá không gian.

Làn váy cùng mái tóc đen tựa như sống lại, bất chợt nhảy múa lên theo động tác vội vàng của Dung Lạc.

Nhưng điều đáng nói ở đây chính là… Hắn không hề nhìn thấy chuyển động của đôi chân xinh đẹp kia.

Mục Dã trong lòng thêm một lần chấn động lại ở đuôi mắt liếc nhìn đám cá nhỏ vẫn luôn bơi xung quanh họ từ khi chúng xuất hiện.

Chúng nó lúc này xếp thành một mũi tên, cùng họ xông thẳng về phía trước.

Hình ảnh này có vẻ giống tiền hô hậu ủng… Phía trước mở đường, phía sau hộ tống…
Cho nên là… Là chúng nó mang họ đi sao?
Có lẽ đi…
Mục Dã lại tập trung sự chú ý lên thân cô gái nhỏ bên cạnh.

Từ lúc cô xuống nước, hắn vẫn luôn nhìn thấy trên môi cô hiện hữu một nụ cười giống như không bao giờ tắt.

Nhẹ nhàng, dịu dàng, còn rực rỡ tuyệt luân.

Hắn có ảo giác như bản thân nhìn thấy xung quanh cô tồn tại những vệt sáng lấp lánh, tô điểm cho cô thêm phần thần thánh bí ẩn.
Cô ấy thuộc về nơi này.
Câu nói ấy hiện lên trong đầu Mục Dã như một tia chớp mang theo cái đuôi lửa xét qua thật nhanh nhưng vẫn là đọng lại rõ ràng trong lòng hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận