Nhị lão thân thiết cầm tay cô ân cần hỏi thăm: “Chúng ta không phải không tin con.
Nhưng vì an nguy của cả làng, chúng ta vẫn cần phải biết rõ rốt cuộc con nắm chắc bao nhiêu khả năng có thể lo liệu được cho chúng ta.
Còn có, nếu chúng ta là gánh nặng của con thì con không cần lo cho chúng ta.
Chúng ta có thể sống an ổn nhiều năm nay đã là rất tốt rồi.”
Sống trong thời đại này sao còn dám mơ ước xa vời chuyện sẽ được bình yên cả đời chứ.
Hơn nữa nữ tánh hiện tại vẫn có đặc ân nhất định, không đến mức bị nô dịch đâu.
Dù sao họ vẫn cần người trong làng tiếp tục duy trì năng lực này của nữ tánh.
Cùng lắm chỉ là không còn tự do như bây giờ, những người đàn ông trong làng cũng sẽ không có khả năng có vợ nữa.
Không có được cuộc sống bình thường, sao có thể nói không có uất ức trong lòng nhưng họ có thể làm sao.
“Cháu đã nói thì nhất định có thể đảm bảo tốt cho mọi người bình yên rời đi, cũng như tìm một nơi tốt cho mọi người ở lại, an tâm sinh hoạt.”
Dung Lạc không biết trong lòng mình rốt cuộc có nhẹ nhõm hay không khi biết được thái độ của họ, nhưng cô vẫn là vui vẻ nhìn họ tin tưởng mình.
Có lẽ trong thâm tâm Dung Lạc, cô vẫn là…
“Có lẽ điều kiện sau đó sẽ không tốt bằng nhưng ít ra mọi người có thể tự do làm điều mình muốn.
Khi cháu còn lo được cho mọi người thì sẽ không để chuyện trước kia lập lại lần nữa.”
Cô kiên định nói.
Năm ông lão liếc mắt nhìn nhau một lượt rồi để trưởng thôn đại diện đứng ra nói: “Vậy hiện tại cháu cần chúng ta làm gì để chuẩn bị cho chuyện này?”
Dung Lạc không có bất ngờ khi nghe ông hỏi vậy, dù sao muốn di chuyển một ngôi làng mấy trăm người vẫn là cần chu toàn thật nhiều, không phải nói muốn đi là đi được.
Họ còn phải chuẩn bị cho sinh hoạt hằng ngày, cũng không phải hít không khí mà sống được.
“Việc mọi người cần làm là âm thầm chuẩn bị vật tư có thể mang đi.
Mang được bao nhiêu thì mang đi bấy nhiêu, chỉ cần không để bị người bên kia phát hiện.
Bởi vì chúng ta không có phương tiện nên chỉ dành dựa vào những con thuyền đánh cá dân làng hay dùng.
Mọi người yên tâm, vấn đề an toàn trong lúc di chuyển cháu sẽ lo.”
“Bởi vì cần gây dựng lại thôn làng cho nên mọi người ưu tiên mang theo hạt giống dùng để giao trồng.
Hiện tại chưa biết nơi đó có thể canh tác được hay không nhưng cứ cẩn thận trước cũng không mất gì.
Những ngày này mọi người cứ biểu hiện thật tự nhiên càng tốt.
Hãy chuẩn bị cho bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Khi nào xuất phát cháu sẽ báo cho mọi người biết trước một ngày.”
Cô cẩn thận nói một lượt những gì cần chuẩn bị, cũng trấn an lo lắng của họ khi cần.
Trưởng thôn khẽ liếc nhìn Mục Dã một cái rồi mới nhìn Dung Lạc nói: “Mấy chục năm này bên căn cứ rất yên tâm về chúng ta cho nên đã rất ít ghé qua bên này.
Ta nghĩ việc che giấu không hề khó.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Dung Lạc xem như không nhìn thấy ánh mắt dò xét của trưởng thôn đối với người đàn ông sau lưng cô, thở nhẹ một hơi đáp.
“Không lâu nữa đâu nên mọi người cố gắng chuẩn bị nhanh hơn.
Dự tính có lẽ chỉ có năm sáu ngày cho chúng ta thôi.”
Cô trầm giọng nói.
So với những lời trước thì rõ ràng điều cô vừa nói quan trọng với họ hơn.
Sắc mặt mấy vị bô lão đều trầm trọng xuống thấy rõ.
“Chúng ta biết rồi.
Quan trọng vẫn là cháu.”
Nhị lão có vẻ vẫn chưa yên tâm lắm, ông vẫn sợ rằng sẽ liên lụy đến cô.
Đương nhiên trong đó không thiếu sợ kế hoạch không thành công được.
Chọc giận đám người kia thì ai cũng không có quả ngon để ăn.
Họ không có ngây thơ đến mức bị tình huống trăm năm nay làm cho mù mắt.
Con người trong thời đại này chẳng hề thua kém gì những thứ nguy hiểm bên ngoài kia đâu.
“Nếu tình hình có biến thì cháu sẽ báo cho mọi người biết có nên hủy kế hoạch hay không.
Nhị lão yên tâm, cháu biết tự chăm sóc cho mình.”
Dung Lạc kiên định nói.
“Như vậy cháu không quấy rầy mọi người nữa.”
Cô cảm thấy đã nói hết những lời cần nói rồi thì đứng dậy tỏ vẻ muốn đi.
Ấy vậy mà Nhị lão bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt trịnh trọng khiến cô cũng bất giác nghiêm túc theo mà nhìn cô nói: “Dung Lạc, chúng ta đã từng nói với cháu chưa, rằng cháu không phải sinh ra trong ngôi làng này.
Cha mẹ cháu thật ra là người của căn cứ bên kia.”
Dung Lạc thật sự là bị những lời này dọa cho sững sờ tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng vừa hay nó lại hợp với biểu tình những ông lão này nghĩ sẽ thấy cho nên không có nghi ngờ gì cô.
Mục Dã phía sau cô ngược lại như có điều suy nghĩ.
Hắn khẽ nhìn Dung Lạc một cái rồi phát ra âm thanh đầu tiên từ khi đến đây: “Vì để cho nữ tánh trên hòn đảo có thể gìn giữ được năng lực của mình, phàm là bé gái được sinh ra trong căn cứ thì bắt buộc phải đem vào làng nuôi nấng.”
Dung Lạc lập tức ngộ ra dù ngoài mặt vẫn là một biểu tình ngây ngốc như vậy.
Mục Dã âm thầm cười nhạo trong lòng.
Thật là một cô gái giảo hoạt lại thông tuệ.
“Chúng ta cũng không biết cha mẹ cháu còn sống hay đã chết.
Nhưng nếu cháu muốn tìm thì có thể hỏi thăm một chút xem sao.
Mẹ của cháu tên là Dung Ninh.”
Nhị lão gật đầu nhận động những lời Mục Dã nói cũng vừa bày tỏ với Dung Lạc.
Ông không nói đến cha “Dung Lạc”, không biết nguyên nhân là gì nhưng Dung Lạc không có thắc mắc.
“Cháu biết rồi.”
Dung Lạc ngược lại thì không có thể hiện điều gì, chỉ giống như đã tiêu hóa xong tin tức này.
Cô bình tĩnh gật đầu ý đã biết rồi lần nữa chào tạm biệt đám người, sau đó cùng người đàn ông rời đi.
Từ đầu đều không có hỏi về chuyện của cha mẹ “Dung Lạc”.
“Đứa nhỏ này thay đổi thật nhiều.”
Nhất lão trong mắt đã không còn nhìn thấy nữa bóng dáng của hai người Dung Lạc không nhịn được khàn giọng nói.
Ông không nói rõ là thay đổi thế nào, nhưng mà nhất định không còn giống như trước đây.
“Sau khi nó mất trí nhớ thì đã như vậy rồi.
Cũng không biết là trong xui có may hay không… Tính tình nó hiện tại xem ra lại dễ sống trong thời đại này hơn.
Trước đây nó quá mức cường liệt, không hợp với giới tính của nó.
Cá nhân tôi thấy bây giờ nó rất tốt.
Với cả, hiện tại tuy mọi thứ vẫn đâu vào đấy nhưng không phải nó vẫn đạt được thứ nó muốn hay sao?”
Lời cuối cùng của Nhị lão nếu Dung Lạc nghe thấy được thì nhất định sẽ giật mình lại thêm mê mang ngờ vực cho xem.
Nhưng thật ra cũng không có gì đáng để ngạc nhiên, điều Nhị lão nói thực chất rất đơn giản.
Trong suy nghĩ của những già làng này, “Dung Lạc” trước đây là một người con gái có tính cách cứng cỏi, còn có chí của nam nhân nữa.
Nếu được sinh ra trong thời bình thì “Dung Lạc” nhất định sẽ là một nữ tổng lạnh lùng và mạnh mẽ, không cần dựa vào đàn ông vẫn có thể làm nên sự nghiệp của mình, sống thật tốt.
Nếu nói về phần tính cách thì hai người họ thật sự không hề giống nhau.
Dung Lạc là người mềm mại, chỉ cần sống tốt là được rồi.
Cái phần Nhị lão nói cũng chỉ là nhìn trên những gì đang diễn ra mà nói.
Chính là xem trên phương diện Dung Lạc hiện tại có thể sống đến tự do, không bị gò ép vào khuôn khổ, còn có thể ở trước mặt họ không nhìn người đàn ông mà nói chuyện.
Ở trong mắt họ điều đó chứng tỏ Dung Lạc hiện tại vẫn có tiếng nói riêng, có quyền lên tiếng cho dù có người đàn ông ở bên cạnh..