Thiếu Tá Giành Vợ


Ngạo Tề mang theo tâm trạng không rõ là thế nào đi đến chỗ Trình Liên sau khi vào đang đứng, buồng lái của con tàu.

Nhưng hắn không ngờ chính là hắn còn chưa kịp tỏ vẻ tương lai ảm đạm vì tội danh trộm cắp Z thì lại nhìn thấy Trình Liên đang thao tác một loạt những chương trình dữ liệu hắn nhìn không hiểu lại khiến hắn hoa cả mắt.
Tầm một phút sau, trong cái nhìn kinh dị của Ngạo Tề, tất cả đèn đuốc hay thiết bị thông số trong con tàu đều đồng loạt tắt đi.

Cứ như nó chưa từng bị mở ra vậy.
Sau đó Ngạo Tề trố mắt nhìn Trình Liên dáng người còn không cao được đến tai hắn, cũng mảnh khảnh hơn, trên người vẫn còn mặt áo blue trắng, đeo kính không gọng đầy vẻ trí thức đưa tay kéo một cái cần có đầu núm màu đỏ lên trên bàn điều khiển lên.

Màn hình thông số và bảng điều khiển điện tử cùng đèn đuốc trước mặt họ và cả con tàu lại lần nữa sống lại.
“Cậu…”
Ngạo Tề nói không nên lời nhìn Trình Liên tiếp tục không ngừng thao tác một loạt những câu lệnh, mục đích chính là để khởi động con tàu nhưng rõ ràng là hoàn toàn bằng tay.

Không tới vài giây con tàu có sức chứa lớn nhất của căn cứ đã chính thức dong bánh ra khơi.
Cửa hầm ngầm bởi vì sự vận hành của con tàu mà lập tức mở ra từ bên dưới.

Ngạo Tề nhìn con tàu lặn xuống nước, dần dần rời khỏi hầm ngầm, tiến vào biển rộng mà chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Hắn dù có ngu thì hiện tại cũng phải rõ ràng, từ thời điểm này trở đi, con tàu đã thuộc về quyền khống chế của Trình Liên không sai đi đâu được.
“Bảy năm trước căn cứ bỗng nhiên thiết lập cho Z một hệ thống điều khiển bằng tay.

Nguồn nhiên liệu dùng để vận hành con tàu cũng là dựa trên năng lượng sinh ra từ cánh quạt của tàu, hoàn toàn không sợ thiếu thốn nhiên liệu.


Nói thẳng ra chính là dùng sức nước để hoạt động, tạo ra điện để cung cấp cho những hoạt động cần thiết của nó.

Đương nhiên để làm được những chuyện này không đơn giản giống như những gì đã nói ở bên, bên trong còn có bao nhiêu cơ chế vận hành, thiết bị câu lệnh.

Mà người cung cấp thành tựu khoa học này căn cứ không hề công bố với bên ngoài.

Cậu đừng nói người đó là cậu đi.”
Ngạo Tề giống như một học sinh giỏi nhẩm lại bài cũ, đến cuối cùng còn không quên kinh nghi bất định nhìn Trình Liên đang ngồi trước bàn điều khiển, khí định thần nhàn trợn mắt hỏi.
Nếu không thì làm sao giải thích được việc Trình Liên lại có thể quen thuộc mà thao tác con tàu sau khi đã triệt tiêu hệ thống điện từ tự động dùng để vận hành nó nhưng vẫn có thể điều khiển nó được kia chứ.
Cho nên Trình Liên nói những cống hiến của hắn cho căn cứ đủ để dùng con tàu này làm bù đắp là không phải chỉ nói chơi chơi.

Hắn thật sự…
Trình Liên lúc nghe Ngạo Tề nói thì chỉ nhìn hắn một cái, không hề có ý định trả lời.

Ngạo Tề nhìn điệu bộ này của hắn, trong lòng không nhịn được trợn trắng mắt.

Ừ thì tôi biết cậu giỏi, nhưng mà kiêu ngạo như vậy có phải hơi quá rồi không!!
Sau khi con tàu rời khỏi hầm ngầm thì nó cũng không nổi lên trên mặt nước ngay.

Ngược lại, nó vẫn hoạt động như một con tàu ngầm, không ngừng rạch phá làn nước, nhanh chóng rời xa hòn đảo phía sau với một tốc độ không nhanh cũng chẳng chậm, tương đương với tốc độ của thủy lôi thôi.
Hành động đánh cắp này của họ không phải thuận lợi đến mức không bị ai phát hiện.

Tựa như Ngạo Tề đã nói, ngay từ thời điểm con tàu được vận hành thì tin tức nó được động đến đã truyền đi rồi.

Nhưng người có quyền khống chế nó từ xa lúc này đang bận việc khác, đến khi phát hiện ra chuyện này thì mọi thứ đã không thể kiểm soát được nữa.
“Này là sao!?”
Đới Mặc nhìn người bên cạnh lạnh mặt hỏi.
Lúc này hắn cùng một sống người đang ở trên một con tàu ngoại hình không khác những con tàu thường thấy vào thời bình.

Nó cũng không giống những con tàu dùng cho mục đích vượt biển của họ mà chính là một chiếc du thuyền cỡ vừa.

Vì thực hiện mục đích lần này mà họ đã lôi nó ra khỏi kho tàu đóng bụi nhiều năm.
Tuy những con tàu bình thường như thế này cũng so ra tốt hơn những con tàu của thế kỷ hai mươi mốt nhưng nó chỉ có thể hoạt động trong phạm vi hai hải lý xung quanh hòn đảo.

Độ bền chắc của nó chỉ bằng những con tàu đánh cá người dân trong làng kia dùng thôi.

Mà ra nữa thì khó nói có bị đám sinh vật biển kia có đánh cho nó tan tành hay không.

Dù họ biết lát nữa kiểu gì nơi họ neo đậu cũng sẽ lôi kéo một đám sinh vật chạy tới nhưng lúc đó họ vẫn có thể kịp thời kiểm soát được tình huống chứ không đến nổi tự đưa mình đến cửa làm mồi cho cá cả lũ.
“Tôi sẽ nhanh chóng đi kiểm tra!”
Người bên cạnh Đới Mặc mặt mày cũng tái mét, nói một câu rồi lập tức chạy đi.
Mục Dã tuy không nhìn nhưng vẫn có thể đoán được tình huống đại khái có liên quan đến chuyện Tống Bằng đã mập mờ giấu giếm bữa giờ.

Thật chất hắn không hề biết Tống Bằng muốn làm chuyện gì, cứ như chuyện Tống Bằng cũng không biết hắn tính toán thế nào vậy.

Có điều hai người vẫn có đủ sự ăn ý khi hợp tác với nhau để có thể nhanh chóng phối hợp hành động, tránh uổng phí cơ hội.
“Có thể bắt đầu được chưa?”
Mục Dã không nhìn sắc mặt lạnh băng của Đới Mặc, ngược lại trầm giọng thúc giục.
“Mang hắn lên đây đi.”
Nhắc đến Chiến Hạo, Đới Mặc đang khó chịu vì tình huống đột phát đang diễn ra bên căn cứ biểu tình lại càng trầm lạnh hơn.

Hắn lạnh lùng phất tay gọi người lôi Chiến Hạo lên boong thuyền.

Phong thái của một đời thống lĩnh vẫn là hiển hiện đầy đủ.

Không phải không có lý do mà Đới Mặc có thể ngồi lên vị trí này.

Quan trọng nhất là hắn còn trẻ, hùng tâm tráng chí và sự quyết đoán khi gặp những tình huống bất ngờ sẽ chính xác hơn đám người có tuổi hay sợ đầu sợ đuôi.

Nhưng có vẻ thời của hắn không phải lúc này…
Chuyến này ra biển không có Chiến Thiên.

Lão ta không biết vì lý do gì mà lại không đi nhìn xem Chiến Hạo.

Dù trong lòng có nhiều suy tư nhưng Đới Mặc cũng không thể nào cưỡng ép ông ta đi theo.


Chính vì vậy Đới Mặc mới không khỏi cắt cử người chú ý lão ta nhiều hơn cùng với tình huống bên căn cứ.

Ấy vậy mà Chiến Thiên còn chưa có động tĩnh Đới Mặc đã nhận được tin Z biến mất, còn không thể điều khiển từ xa.

Đới Mặc chưa rõ tình huống cụ thể là gì nhưng đã tự nhận định là do lão già Chiến Thiên kia dở trò quỷ hòng đánh lạc hướng hắn.

Cứ như vậy Đới Mặc càng quyết tâm dồn Chiến Hạo vào chỗ chết mới giải tỏa được khó chịu trong lòng.
Cứ bảo là tuổi trẻ tài cao, còn có hùng tâm tráng chí, Đới Mặc vừa lên chức chưa được bao lâu đã gặp phải biến cố lớn như vậy.

Khoảng thời gian này liên tục nhận được động thái khác thường từ phía Chiến Thiên còn có hướng gió của căn cứ có vẻ bất lợi cho mình, sắc mặt hắn làm sao có thể tốt.
Chiến Hạo rốt cuộc bị người dẫn lên.
Nhiều ngày bị giam lỏng, nói sao thì hắn vẫn là người mang theo tội, cho dù sau hình phạt hắn không chết thì cũng đã không còn là người của căn cứ nữa.

Cứ như vậy ăn uống của hắn không được để ý là chuyện rất bình thường, không được mấy ngày Chiến Hạo đã gầy gộc hẳn đi.

Chật vật là không cần phải nói rồi.
“Tao chống mắt lên mà xem.

Tao không được yên lành thì tụi bây cũng sẽ không sống tốt.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận