Không biết đối phương có nhận ra cái bụng lớn của Dung Tình hay không nhưng Dung Lạc nghĩ vẫn không nên chủ động nhắc đến thì hơn.
Cô gần như là hét lớn: “Chúng tôi muốn đến làng bên tham gia lễ cúng thần.”
“Vào thời tiết này?”
Đối phương lập tức ngờ vực hỏi.
Tuy không có hét lên nhưng vào lúc này hiệu quả lại chẳng khác bao nhiêu.
“Chúng tôi cũng không ngờ thời tiết lại trở xấu như thế.
Nhưng chúng tôi đã nói sẽ trở về xem, lễ tế cũng sẽ không bởi vì thời tiết mà ngừng lại.
Người đàn ông trong nhà đều đang bận việc, không thể mang chúng tôi đi được.”
Dung Lạc thấy đối phương vẫn chưa nhắc gì đến tình huống của Dung Tình thì thầm cảm thấy may mắn.
Tuy hiện tại trông có vẻ không được thuận lợi nhưng có vẻ vẫn còn trong tầm kiểm xoát.
Dung Lạc nghĩ họ vẫn có thể thuận lợi đến được làng.
Dù là vậy nhưng Dung Lạc vẫn không có thả lỏng cảnh giác.
Trong lòng cô loạn chuyển một loạt những giải pháp có thể giúp họ giải quyết tình huống này, sau đó đánh liều nói:
“Nếu anh không bận thì có thể đưa chúng tôi đến làng được hay không!? Dù sao chúng tôi đã đi được nữa đường rồi, phía bên làng có lẽ đỡ hơn.
Quan trọng nhất là chúng tôi muốn ở trong làng một thời gian trong khi người đàn ông không có ở nhà.”
Lời này Dung Lạc nói đến là thành khẩn.
Dù có lẽ biểu tình của cô đối phương chưa chắc nhìn thấy rõ nhưng thông qua giọng điệu vẫn là có thể truyền tải được đến đối phương đi.
Lại còn lập luật dẫn chứng nguyên nhân rõ ràng, có lẽ là sẽ lừa gạt chót lọt…
Quả nhiên sau đó…
Vốn có một chút ngờ vực tên kia khi nghe cô nói như vậy thì hoài nghi trong lòng thật sự giảm bớt.
Nhưng để cho chắc ăn, chỗ này lại cách không xa ngôi làng bao nhiêu cho nên hắn ta lập tức nhận lời đưa họ đi.
Không biết đối phương có phải vì chiếu cố bọn họ hay không mà vô tình chắn ở hướng gió còn không trực tiếp động chạm vào người họ cũng không thúc giục lần nào với tốc độ rùa bò của họ.
Nhưng cũng nhờ vậy mà hai người phụ nữ bất giác thở phào một hơi.
Biểu tình của họ được thời tiết xấu che đi, không để lộ chút nào cho kể thứ ba còn lại biết.
Trong lòng hai người không hẹn mà cùng xuất hiện một câu, may mắn gặp được chính nhân quân tử.
Mặc kệ thế nào, tình huống này họ vẫn mong muốn được nhìn thấy hơn.
Dung Tình mới đầu còn có không hiểu tại sao Dung Lạc lại làm vậy.
Lúc này cô còn chưa hiểu lắm nhưng thấy mọi chuyện vẫn ổn thì cũng an tâm hẳn.
Rốt cuộc trải qua một chút chiết khúc, hai người Dung Lạc cuối cùng đã đến được cổng làng.
“Tôi chỉ đưa được đến đây, hai người phải tự đi rồi.”
Người kia đưa họ đến đây thì ngừng.
Hắn không biết rằng trong lòng hai người phụ nữ trước mặt vừa nghe hắn nói đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dung Lạc ngẫm nghĩ một chút, cô nghĩ có lẽ cô hiểu được nguyên nhân tại sao người này lại không có dây dưa với họ lâu.
“Đến đây là tốt rồi, cảm ơn anh.
Đã làm phiền thời gian quý báu của anh rồi.”
Dung Lạc lập tức tỏ vẻ cảm kích, trong lời nói còn có chút ẩn ý không biết đối phương có nghe ra không.
Nhưng mà người kia vừa nghe cô nói vậy thì rời đi luôn.
Hai người Dung Lạc không có ngừng lại lâu mà tiếp tục hướng về phía trong làng đi.
Có lẽ là do bên có nhiều kiến trúc che chắn cho nên gió nơi này không có quá mức như ở bên ngoài.
Đoạn người sau đó hai người Dung Lạc đi có vẻ thuận lợi hơn nhiều, bước chân rõ ràng nhanh hơn.
Hoặc cũng có lẽ là do trong thâm tâm họ sợ sẽ gặp phải ngoài ý muốn nữa nên cố tình tăng nhanh bước chân.
“Hồi nãy…”
Đi được một đoạn Dung Tình không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Có điều âm thanh không lớn của cô lại bị gió thổi đến biến dạng, lúc truyền đến tai Dung Lạc chỉ còn vài chữ rời rạc.
May mắn Dung Lạc vẫn là hiểu cô muốn nói gì.
Trong giọng nói của Dung Lạc giống như ẩn chứa tiếng cười ghé bên tai Dung Tình đáp lời: “Tôi làm vậy là để triệt tiêu hoài nghi của hắn.
Thay vì chúng ta cứ thoái thác không ngừng thì để hắn đưa một đoạn vẫn là tốt hơn.
Cho dù hắn có đòi đưa chúng ta vào tận làng thì cũng không sợ.
Bởi vì chúng ta không hề nói dối, trong làng đang có lễ cúng thật.
Tôi còn nói chúng ta sẽ ở trong làng một thời gian, kiểu gì hắn ta cũng sẽ đưa chúng ta đi.”
“Với cả, có lẽ hiện tại trong căn cứ rất không an ổn, những nữ tánh như chúng ta trong mắt họ là những tồn tại yếu đuối lại cần được bảo vệ.
Ý thức bảo vệ vô thức của họ sẽ tự động nghĩ biện pháp kiến chúng ta được an toàn.
Mà hiện tại thay vì ở trong căn cứ đang rối ren, để chúng ta ở trong làng sẽ tốt hơn.”
Dung Tình nghe mà thật sự giống như được khai sáng.
Có lẽ ông trời cũng muốn họ bình an rời đi cho nên sắp đặt đến là kín kẽ? Trước không nói cục diện hai người đàn ông kia đã cố gắng bày ra hòng lót đường cho họ, chỉ việc trong làng trùng hợp có lễ tế, lại thêm thời tiết nói tốt không phải nói xấu lại không đúng, còn có trí tuệ của Dung Lạc… Tất cả cứ trùng hợp như vậy, thật sự rất giống sự sắp đặt của ông trời.
Hai người câu có câu không, ở trong gió lạnh gào thét tiến về phía bờ biển nơi dân làng tổ chức lễ cúng thần.
Trong làng có lẽ vì lễ cúng mà không có một người nào còn lảng vảng trên những con đường bờ ruộng nữa.
Lại thêm gió lạnh khiến cho khung cảnh kia càng thêm thê lương.
Không biết Dung Tình có phải vẫn luôn căng thẳng, và đã tìm được phương pháp giải tỏa nó hay không mà sau đó cô không ngừng cùng Dung Lạc nói chuyện.
Dung Lạc cũng theo cô suốt một đường.
Gió bởi vì gặp chướng ngại vật nên không ngừng phát ra những âm thanh như có ai đó đang hú hét nghe mà rợn người.
Nhưng thành công nhìn thấy được bờ biển cùng đám người trong làng, chút đáng sợ đó đối với hai người con gái đang mang nặng lại trở thành đáng giá.
Dung Lạc không khỏi thở phào một hơi.
So với Dung Tình, cô có nhiều nổi lo hơn.
Lo nhất là Dung Tình bên người.
Nếu chỉ có một mình cô thì không sao, nhưng cô buộc lòng phải bảo vệ chu toàn cho Dung Tình.
Cứ thế, đến hiện tại trái tim cô mới triệt để buông xuống.
Đến được đây rồi thì đã không còn khó khăn nào đủ sức ảnh hưởng đến Dung Lạc nữa.
Cho dù họ vẫn chưa lên thuyền, chưa ra khơi thì cũng vậy mà thôi.
Bước vào bãi biển thì đây là địa bàn của cô rồi.
Dân làng lúc này cứ như không phải đang chuẩn bị chạy trốn, họ còn rất nghiêm túc hoàn thành những nghi thức cúng tế nên làm.
Lúc hai người Dung Lạc đến cũng không có ai phát hiện ra họ, đám người đều đang tập trung xem lễ.
Dung Lạc không rõ làm sao họ vừa chuẩn bị chạy trốn lại vừa có thể chu toàn cho lễ tế như vậy.
Mà thật sự, phải đến lúc nhìn thấy những chuẩn bị của người trong làng cho chuyến di dân này Dung Lạc mới hiểu được.
Cô rõ ràng đã xem thường khả năng của những người bị bức vào đường cùng lại không thể phản kháng trong thời gian dài lại chỉ có thể thỏa hiệp, chịu đựng qua ngày.
Hiện tại có thể rồi, đương nhiên là giống như trái bom chôn lâu ngày, tích lũy đủ lâu mà bùng nổ vậy..