Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Say rượu Cố Thừa Hiên biến thành sói, từ phòng tắm đến trên giường, đem Ninh Tiểu Cửu hung hăng hành hạ suốt cả một đêm. Sáng hôm sau thức dậy, Ninh Mông cảm thấy toàn thân giống như bị xe tải cán qua cán lại. Đưa tay lấy điện thoại để xem thời gian, cánh tay vừa mới vươn ra, Ninh Mông liền hét lên một tiếng rụt trở về.

Đang trong phòng tắm rửa mặt, Cố Thừa Hiên nghe vội vàng chạy đến, trong miệng vẫn còn đầy bọt kem đánh răng, hàm hồ hỏi: “Sao vậy?”

Ninh Mông thấy anh tinh thần sảng khoái, cảm thấy nổi giận, bĩu môi đem cánh tay đầy vết hôn màu xanh xanh tím tím đến trước mặt anh, ai oán nói: “Anh xem anh xem, làm sao anh cũng không biết tiết chế một chút nha?”

Cố Thừa Hiên nghe có chút đỏ mặt, nhưng ngoài miệng cũng không thừa nhận: “ Này không uống say rồi hả? Mau dậy đi….Anh sẽ hỏi ba tình huống cụ thể.”

Ninh Mông ném cái gối vào đầu Cố Thừa Hiên: “Phiền chết rồi!”

Cố Thừa Hiên sắc mặt không tốt lắm, nhặt gối lên để ở cuối giường, đi tới kéo cái người trần truồng núp ở trong chăn ra, làm bộ hôn tới: “Anh làm phiền? Có tin hay không anh sẽ bôi kem đánh răng lên mặt em”.

Ninh Mông nghe “khanh khách” cười, kéo chăn che đầu lại, hai người đùa giỡn một lát mới ngừng lại, cả hai ngây ngô nhìn nhau. Sau đó Cố Thừa Hiên đứng dậy vào phòng tắm tiếp tục rửa mặt, mà Ninh Mông sau khi mặc quần áo tử tế cũng không vội vã đi, mà ngồi trên giường ngẫm nghĩ.

Cô nghĩ tới, Cố Thừa Hiên ở trong bộ đội luôn luôn nghiêm túc, hiện tại hai người đã kết hôn, lại thân mật đến vậy, về sau chắc sẽ bắt chước anh tỏ ra nghiêm túc. Chỉ là, nói thật, cô bây giờ vẫn chưa quen với sự phát triển của hai người, cứ cảm giác có chút không chân thật. Chuyện tình yêu không thể nào có việc vừa gặp đã yêu, như vậy cô và Cố Thừa Hiên đây là vì cái gì mà thích nhau? Hơn nửa năm rồi, không phải là quá dài trong cuộc sống, tình cảm giữa hai người cuối cùng là loại tình cảm gì?

Cố Thừa Hiên vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Ninh Mông ngẩn ngơ ngồi ở bên mép giường. Đi tới, có chút bối rối nhìn vào nét mặt cô, nhíu nhíu mày, anh há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, đem chăn cô vừa xếp, xếp lại thành “khối đậu hủ”.

Ninh Mông nhìn động tác của anh thuần thục tự nhiên, có chút nhụt chí. Cố Thừa Hiên đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Lại ngẩn người làm gì? Rãnh rỗi như vậy?”

“Ừ”, Ninh Mông ngẩng đầu nhìn anh, giống như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ khẽ nhếch miệng cười, Cố Thừa Hiên chờ cả ngày, nhưng không thấy có đoạn sau, chỉ nghe cô nhàn nhạt mở miệng: “Anh đi ăn sáng đi, em đi tắm trước”.

Cố Thừa Hiên ánh mắt thủy chung theo bóng cô bước đi về phòng tắm, thái độ kinh ngạc hiếm thấy. Anh biết rõ, vẻ mặt của cô vừa rồi rất rõ ràng, tự nói với bản thân, cô là đang rất ưu sầu, cũng rất đau thương. Anh không biết rõ tâm tư của phụ nữ, chỉ cho là cô vẫn lo lắng việc của cha, liền không đi ăn sáng, mà lại ngồi ở bên giường đợi cô.

“Sao anh còn chưa đi?” Ninh Mông lau tóc đi ra thì thấy anh như chính mình mới vừa rồi ngồi yên lặng ở trên giường, có chút giật mình.

“Lại đây”. Cố Thừa Hiên chỉ trầm thấp nói câu này, Ninh Mông còn chưa có phản ứng, đã bị anh kéo ngồi xuống ở mép giường, trên tay là khăn lông từ từ lau mái tóc ẩm ướt của cô.

Ninh Mông tâm tình không tốt lắm, lúc này cũng vậy mím môi không nói lời nào. Cố Thừa Hiên sau khi lau hết nước trên tóc cô, mới thật bình tĩnh nhìn cô giải thích: “Tối hôm qua vì chạy lo chuyện này, có uống một chút rượu, em đừng giận.”

“Ừ”. Ninh Mông mí mắt cũng không hạ xuống, vẫn còn chưa muốn nói chuyện.

“Chuyện của ba em hầu như đều đã giải quyết xong, chờ ba trở về, em cũng không cần phải vội cùng anh trở về bộ đội, em cứ ở nhà với ba mấy ngày”

“Ừ”

“Tiểu Cửu?”

“Hả?”

“Em nói em không phải cảm thấy bị thua thiệt.”

“Ừ”

“Em cũng nói là sẽ không đổi ý”.

“Ừ”

Cố Thừa Hiên bị thái độ của Ninh Mông làm cho buồn bực, anh nghĩ muốn mượn chuyện của Ninh Trí Văn để làm cho cô vui mừng trở lại, bởi vì nhìn cô cau mày làm cho anh cảm thấy thương tâm. Anh nhớ lại đại đội trưởng Dịch lén lút truyền cho anh kinh nghiệm: “Người ta là một người con gái tốt gả cho cậu- một bộ đội đặc chủng là một việc không dễ dàng, cậu là người đàn ông của cô ấy, như vậy việc gì có thể làm, có thể giúp thì phải hết lòng giúp. Phụ nữ trước giờ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, vậy nên lúc họ không vui, thì đàn ông không nên keo kiệt mà không nói”.

Cố Thừa Hiên không biết nói lời ngon tiếng ngọt, lúc này chỉ ngây ngốc lặp lại những lời cô từng nói, “Tiểu Cửu, anh đối với chuyện tình cảm luôn luôn không thể nào thông suốt, nhưng là, anh cảm thấy được em đối với anh mà nói đúng là bất đồng. Anh cuối cùng cũng biết em và những người con gái khác không giống nhau. Anh đối với những cô gái khác đều không bao giờ có rung động, chỉ có em…..”

“Anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Ninh Mông ngẩng đầu nhìn anh, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

“Anh cũng không biết giải thích với em cái cảm giác này ra sao”, Cố Thừa Hiên vò đầu bứt tóc nói: “Chỉ là khi nhìn hình chụp của em đã cảm thấy vui vẻ, không tự chủ liền cười, cái cảm giác rất hạnh phúc….Sau đó lại muốn gặp lại em. Hình như là ……anh yêu em”.

Nghe anh tỏ tình, Ninh Mông ngược lại bình tĩnh lại, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng “Nha”, liền cúi đầu không nói gì nữa.

“Tiểu Cửu…..” Cố Thừa Hiên giương mắt nhìn cô, mặt ửng hồng, “Em…..”

“Ngu ngốc!” Ninh Mông cười mắng một câu.

“Cái gì?”

“Anh qua đây ngồi xuống”. Ninh Mông vỗ vỗ bên cạnh, Cố Thừa Hiên ngoan ngoãn làm theo. Cô quay lại nhẹ nhàng hôn môi của anh, mềm giọng nói, “ Em đã là vợ của anh, việc không nên làm chúng ta cũng đã làm, anh đối với em tốt như vậy, lại che chở em như vậy…..Em làm sao có thể không thương, không yêu anh?”

Cố Thừa Hiên đầu tiên là sững sờ, sau đó ôm cô cười, âm thanh vui sướng mà kêu: “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, Tiểu Cửu……”

Một cái hôn, không biết do người nào bắt đầu trước, chiến hỏa ở giữa hai người bắt đầu lan ra.Ninh Mông nghĩ đến lúc nãy mình thật mất mặt, mới nghe anh nói mấy câu dụ dỗ, đã liền thổ lộ tình cảm, vào lúc này nhất định không chịu hợp tác, chỉ lười biếng, để thân thể mềm nhũn theo tiết tấu của anh. Cố Thừa Hiên dĩ nhiên là không chịu, tiếp tục câu đầu lưỡi của cô, một đôi bàn tay ở trên lưng của cô dao động, đưa đến cô tự động mút, đùa giỡn với lưỡi của anh….

Tình huống dần dần mất khống chế, hai người ngã xuống giường. Khi môi Cố Thừa Hiên ở bắp đùi Ninh Mông mà hôn tới hơn lui lưu luyến thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Hai người ở trên giường chấn động, sau đó duy trì tư thế không dám động. Âm thanh của bà cô bên ngoài lo lắng truyền đến: “ Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, vẫn chưa thức sao? Ba con đã về….”

Ninh Mông nghe bà nói, không quan tâm đến việc gì nữa, từ trên giường nhảy xuống muốn mở cửa chạy ra ngoài, Cố Thừa Hiên sắc mặt trầm xuống, lập tức kéo người trở lại. Ninh Mông bị anh giam ở trong khuỷu tay, càng không ngừng la hét: “Ba em trở về rồi, em muốn đi gặp ba!”

“Em cứ như vậy mà đi ra ngoài gặp ba?” Sắc mặt của Cố Thừa Hiên càng đen hơn, mắt nhìn chằm chằm vào thân thể không một mảnh vải của cô, “Mặc quần áo vào!”

Ninh Mông mắc cỡ đến đầu ngón chân cũng đỏ, cuống quít đẩy anh ra, tiện tay với lấy bộ quần áo ngủ ở cuối giường mặc vào, cắp dép chạy ra ngoài. Cố Thừa Hiên lắc đầu bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy cưng chiều, đuổi theo.

Ninh Trí Văn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đầy nếp nhăn ngồi ở sofa phòng khách, tóc tai cũng hơi rối, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Ninh Mông vừa thấy hình dáng của Ninh Trí Văn liền hét một tiếng, hai bước cầu thang nhảy xuống, trực tiếp nhào vào trong ngực Ninh Trí Văn, lau nước mắt.

Ninh Trí Văn vỗ vỗ phía sau lưng cô, mệt mỏi mở mắt, cười cười: “Thật đúng là càng lớn càng trẻ con!”

“Ba cuối cùng ba cũng quay về, ba làm con sợ muốn chết!” Ninh Mông dụi dụi đầu trong ngực Ninh Trí Văn nói.

Ninh Trí Văn chưa bao giờ cùng con gái thân mật như vậy, vừa mới bắt đầu còn trố mắt, từ từ cũng là hồng hồng vành mắt, ánh mắt trở nên dịu dàng. Cố Thừa Hiên nhìn, khóe miệng có chút run rẩy, nhưng cũng không thể ngăn cản. Trên thế giới này việc đau lòng nhất chính là nhìn người phụ nữ mình yêu lại làm nũng trong lòng một người đàn ông khác, mà bản thân mình lại không cách nào ngăn cản, không thể tỏ thái độ; bởi vì người đàn ông đó chính là Ba Vợ!!!!!

“Thừa Hiên…..” Ninh Trí Văn nhìn Cố Thừa Hiên gật đầu, trầm tư một hồi nói: “Con theo ta vào thư phòng”.

Cố Thừa Hiên đã lường trước việc Ninh Trí Văn biết hết mọi việc, gật đầu đồng ý.

Ninh Mông nhìn hai người một trước một sau vào thư phòng, trên vẻ mặt cũng có chút nặng nề, có chút bận tâm, nhảy xuống sofa muốn đuổi theo, lại bị Ninh Trí Văn ném tới một ánh mắt cảnh cáo, thân thể sợ hãi co rút chạy về lại sofa, ôm gối dựa cắn môi, cách mấy giây lại nhìn về thư phòng, giống như sợ Ninh Trí Văn đem Cố Thừa Hiên nuốt vào bụng.

Trong thư phòng, Cố Thừa Hiên dùng tư thế đứng tiêu chuẩn của một quân nhân đứng trước bàn đọc sách, Ninh Trí Văn cũng không ngồi xuống, lại đứng dựa vào bàn đọc sách, đốt một điếu thuốc.

“Thừa Hiên, việc của ba lần này là do con giúp?”

“Dạ”

“Tần gia……”

“Nếu họ đã từng làm việc đó, thì muốn không có việc gì mà thoát khỏi thì là việc không thể nào xảy ra”

“Nguyên nhân có phải là vì Tiểu Cửu?”

“Không phải”.

“Vậy thì tốt, trở về nói cho cha con biết, ba sẽ phối hợp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui