Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Đối với nơi này Tần Mặc không quá quen thuộc, vừa đi vừa dừng lại ở nơi có đồng hương để hỏi đường. Những lúc này, chính là thời cơ tốt nhất của Ninh Mông. Hai tay bị trói cùng một chỗ, không hành động được, cô đành phải dùng tay trái ra sức kéo dây thừng, để tìm ra một ít không gian để hành động.

Trần Nhất Thần sợ cô làm bị thương đến bản thân, nên đưa cho cô con dao nhỏ là dao trái cây, cô đành phải dùng một tay mở con dao ra. Một bàn tay hoạt động vốn là không linh hoạt, bây giờ bị lại bị dây thừng trói chặt, động tác lại càng thêm vụng về. Tần Mặc sau khi hỏi đường từ một người đồng hương, khi lên xe vẫn liếc nhìn Ninh Mông, thấy cô vẫn ngoan ngoãn cuộn mình nằm đó, không nói gì thêm, tiếp tục lái xe đi.

Cố Thừa Hiên và Diệp Thanh Dương đưa Ninh Trí Ngôn đến nhà Nham Nạp, xe vừa mới dừng ở cửa, chỉ thấy cô bé lần trước vội vã chạy ra đón, thấy Ninh Trí Ngôn, miệng ngọt ngào kêu: “Chú Trữ, chị Tiểu Cửu đâu? Tại sao chị ấy không đến cùng với chú vậy?”

Ninh Trí Ngôn miễn cưỡng cười rồi sờ sờ đầu Diệp Hương, nắm tay cô bé đi vào trong nhà. Cô bé quay đầu nhìn Cố Thừa Hiên, cảm thấy nhìn có chút quen mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra liền ồ một tiếng: “Anh trai, lần trước anh đã đến nhà em!”

Cố Thừa Hiên không ngờ lại trùng hợp như vậy, ánh mắt nhìn đến chiếc kẹp tóc trên đầu của cô bé kia, cảm thấy mình cũng thật là sơ ý. Anh cũng nên sớm nghĩ tới, làm gì có chuyện gì mà trùng hợp như vậy? Kẹp tóc này chính là vào lúc anh và Ninh Mông chuẩn bị kết hôn, Bạch Lăng đưa Ninh Mông đi dạo phố rồi mua, lúc ấy Ninh Mông gọi điện thoại cho anh than phiền, nói là kẹp tóc này rất đắt, nhưng khi mẹ anh ở trước mặt ngại ngùng nói ra sự thích thú của cô, đành phải nhịn đau mà mua. Sau khi hai người kết hôn, cũng rất nhiều lần cô lấy ra cho anh xem.

Anh nên sớm nghĩ đến, lần trước khi đến nhà Nham Nạp nhìn thấy kẹp tóc trong tay Diệp Hương thì nên nghĩ đến. Ninh Mông cũng đã nói cô sẽ đến Tây Song Bản Nạp một chuyến, vậy mà anh lại sơ suất cho rằng đó là trùng hợp! Nếu lúc ấy anh hỏi cho rõ, sắp xếp cho Ninh Mông, làm sao có thể xuất hiện những chuyện sau này?

Giờ phút này Cố Thừa Hiên đang chìm đắm trong sự hối hận, khó có thể mà thoát ra, buồn bực trong lòng, nuốt không nổi, phun không ra, khó chịu mà tự mình chết nghẹn mà thôi. Nếu thật sự là Tiểu Cửu xảy ra chuyện gì, như vậy anh không thể tha thứ cho mình…..Không, thể, tha thứ, tha thứ!

Nham Nạp nhìn thấy Cố Thừa Hiên và Ninh Trí Ngôn đến cùng nhau thì vô cùng ngạc nhiên, sau khi hiểu rõ tình huống, Nham Nạp để Ninh Trí Ngôn ở nhà mình, còn anh ta đi theo đám người Cố Thừa Hiên đi tìm Ninh Mông, ngay từ nhỏ anh ta đã lớn lên ở đây, cũng đã hơn bốn mươi năm, đối với nơi này, so với Diệp Thanh Dương thì anh ta còn quen thuộc hơn. Cố Thừa Hiên suy nghĩ một chút, nhớ lại anh ta và Nham Ôn Nột có quan hệ, vẫn cảm thấy ở nơi này mang theo anh ta đi thì vẫn an toàn hơn.

Cố Thừa Hiên nghĩ cách để nói cho Diệp Thanh Dương biết, anh ta cũng đồng ý, hơn nữa để tránh bứt dây động rừng, anh ta lại đề nghị Cố Thừa Hiên tung tin Nham Ôn Nột là nội gián trước để gạt Nham Nạp. Tần Mặc ít quen biết ai ở Tây Song Bản Nạp, chỉ có mấy cái quan hệ dựng lên thông qua Ba Tụng. Bây giờ Ba Tụng ở bên kia đã bỏ chạy, ở đây ngoài anh ta ra, còn có Nham Ôn Nột, đường cùng có thể

xảy ra tình huống xấu, rất có khả năng Tần Mặc mang theo Ninh Mông đi tìm Nham Ôn Nột để nhờ hỗ trợ. Giả vờ để Ninh Trí Ngôn ở nhà Nham Nạp nghỉ ngơi, nhằm âm thầm quan sát Nham Ôn Nột, nói không chừng sẽ để lại dấu vết gì.

Cố Thừa Hiên sau khi nghe xong, liên tục gật đầu. Ba người hợp lại đem chuyện đội trưởng xấu xa Nham Ôn Nột cấu kết với trùm buôn thuốc phiện Ba Tụng giấu Nham Nạp. Diệp Thanh Dương muốn dùng chiếc đồng hồ để xem phía bên kia Trần Nhất Thần ra sao, nhưng không có nhận được bất cứ tín hiệu nào.

“Xem ra bây giờ, chiếc đồng hồ bên chỗ Ninh Mông xảy ra vấn đề rồi.” Diệp Thanh Dương đem chiếc đồng hồ bỏ vào túi rồi quay sang nói với Cố Thừa Hiên.

“Có lẽ là không cần nghỉ ngơi, đi thôi.” Cố Thừa Hiên gật đầu uống một ngụm trà vội vàng đứng dậy.

Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc một lát sau liền xuất phát, Cố Thừa Hiên suy nghĩ hay là trở về rừng mưa xem một chút, Diệp Thanh Dương cũng suy nghĩ như anh, nói không chừng Trần Nhất Thần sẽ để lại dấu vết gì đó.

Nham Nạp lái xe theo chỉ dẫn của Diệp Thanh Dương, đến chỗ lối vào rừng mưa. Bởi vì tuổi của Nham Nạp cũng lớn, đồng thời sợ anh ta biết được chuyện của Nham Ôn Nột rồi sẽ làm hỏng kế hoạch, Cố Thừa Hiên không cho anh ta đi theo, chỉ đi cùng với Diệp Thanh Dương vào trong rừng.

Hai người đều là đặc chủng tinh anh, tố chất cơ thể rất tốt, đi trong rừng cũng không tốn nhiều thời gian. Hai người cũng không ngờ tới, Ba Tụng đã sớm mang người bỏ chạy, bỏ lại những gác trúc kia, không để lại dấu vết gì. Hai người đi vào gác trúc trước kia Ba Tụng ở lại nhìn một chút, bên trong vô cùng bừa bãi, sắp xếp lại một chút, cũng không phát hiện thứ gì, hai người đành phải rút lui. Đi về phía trước vài bước, lại nghe tiếng phụ nữ khóc.

Hai người liếc nhau một cái, đi về phía phát ra âm thanh, Cố Thừa Hiên biết rõ đó không phải âm thanh của Ninh Mông, nếu là có một cô gái xuất hiện ở nơi này, đó không phải là chuyện kỳ quái sao? Càng đến gần âm thanh, Cố Thừa Hiên phát hiện bước chân của Diệp Thanh Dương càng bước nhanh hơn, cuối cùng không thể khống chế mà bắt đầu chạy nhanh.

Vòng qua gác trúc lúc trước giam giữ Diệp Thanh Dương, đi đến căn phòng phía sau, Cố Thừa Hiên nhìn thấy Diệp Thanh Dương ôm một cô gái váy đỏ vào trong lòng, dịu dàng vỗ vỗ lưng cô rồi nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi, Oanh Khê, đừng khóc, đừng khóc nữa…..”

Cố Thừa Hiên đăm chiêu nhìn một lúc, nhớ tới ngày đó hai người bị vây quanh trong căn phòng, Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ và cưng chiều mà nhắc đến bạn gái,trong lòng cũng hiểu đại khái về thân phận của cô gái này, hai người bên cạnh cũng không kiêng dè gì mà ôm ấp nhau, anh có chút xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

Diệp Thanh Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Diệp Oanh Khê, khi đang chuẩn bị hỏi, chỉ thấy Diệp Oanh Khê dùng mu bàn tay chùi nước mắt, ở một bên kêu Cố Thừa Hiên: “Này, anh là Cố Thừa Hiên chồng của Ninh Mông phải không?”

Cố Thừa Hiên quay đầu lại, gật đầu giống như máy móc, lúc này lo lắng trong mắt đã lui đi, thay vào đó là một chút chờ mong.

“Trần Đạp Tuyết chạy đến tìm tôi, nói, vợ của anh bị một người nào đó tên Mặc mang đi, sau đó bọn họ lợi dụng vợ của anh để uy hiếp anh giao Diệp Thanh Dương ra.”

“Ừ, là cô ấy lừa gạt cô.” Cố Thừa Hiên cúi xuống, buông mí mắt, cũng không ai nhìn thấy một màu đen ở bên trong.

Diệp Oanh Khê hiểu rõ cảm xúc của Cố Thừa Hiên không tốt, cô hơi há miệng, muốn nói chút lời an ủi, lại không biết mở miệng như thế nào. Diệp Thanh Dương ở một bên nhẹ giọng thở dài, bước lên ôm người vào trong ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, hỏi: “Làm thế nào mà em tìm được tới đây?”

“Trần Đạp Tuyết nói cho em biết, để em thay anh…..Nhặt xác….” Nghĩ đến lời nói của Trần Đạp Tuyết, hốc mắt Diệp Oanh Khê lại đỏ lên, “Anh làm em sợ đến chết! Nếu mà anh đã chết, em làm sao mà trở về bây giờ?”

Diệp Thanh Dương thấy thế, khẩn trương dỗ dành, Cố Thừa Hiên nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào này lại càng thêm khó chịu. Tiểu Cửu của anh cũng thích đỏ mắt như vậy rồi như một con thỏ nhỏ uất ức chui vào trong lòng anh làm nũng, những lúc này, anh liền cảm thấy trao cả thế giới cho cô đều không đủ, nhưng vào lúc này, sự an toàn của cô anh đã không đảm bảo được. Cảm giác vô lực như vậy giống như một búa, giáng vào nơi quan trọng nhất trong lòng anh, anh cảm thấy dường như máu tươi đang tràn ngập thế giới của anh.

“Nếu không thì, trước tiên cậu đưa bạn gái về nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tìm Tiểu Cửu là được.” Cố Thừa Hiên nhìn thấy Diệp Oanh Khê đang khóc, chỉ có thể để Diệp Thanh Dương đưa cô về nghỉ ngơi.

“Vợ của anh tên là Tiểu Cửu sao?” Diệp Oanh Khê nghe xong, trực tiếp bỏ cánh tay Diệp Thanh Dương ra, bước lên lôi kéo Cố Thừa Hiên hỏi, “Không phải tên là Ninh Mông sao?”

“Tiểu Cửu là nhũ danh, mọi người trong nhà đều gọi như vậy.”

“A!” Diệp Oanh Khê sau khi nghe xong hét lên một tiếng, ánh mắt trợn tròn, miệng khẽ nhếch.

“Tại sao lại kinh sợ như vậy?” Diệp Thanh Dương nhíu mày, tiến lên ôm vai cô hỏi, “Em có nghe qua tên Tiểu Cửu này sao?”

“Vừa rồi ở trên đường, có đường hỏi đường em, sau đó liền nghe thấy người ở trên xe có đồ đạc gì dụng vào cửa xe, em chỉ tò mò nhìn vào trong cửa xe. Người kia liền hung dữ trợn mắt nhìn em, sau đó nhìn vào cô gái trong xe nói ‘Tiểu Cửu, cô đừng có bướng bỉnh’, em còn tưởng rằng cô gái kia là em gái hay là gì đó của anh ta chứ.”

“Cô nhìn thấy chiếc xe đó ở đâu?” Cố Thừa Hiên nghe xong có chút kích động, trong đôi mắt lóe lên chút ánh sáng.

“Từ con đường lớn đi về hướng kia.” Diệp Oanh Khê dựa vào vào Diệp Thanh Dương, cẩn thận suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm, “Người kia lái trên một chiếc Buick màu sâm banh, biển số thì em không nhớ được.”

“Cảm ơn.” Cố Thừa Hiên nghe xong, cảm ơn một tiếng đơn giản, liền chạy đi về phía trước.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui