Thiêu Thân

Sau khi Lý Tục Ân xuất viện trở lại trường học, nó ở văn phòng giáo viên từ khuôn mặt tái mét của giáo viên chủ nhiệm nhận được cuộn tiền màu đỏ.

Thẩm An cư nhiên đưa tiền cho giáo viên chủ nhiệm lớp 10!?

Hoặc là bạn trai nhỏ Lâm Hạc của cậu ta làm?

Chủ nhiệm nhìn vết thương cũ còn chưa biến mất hoàn toàn trên mặt Lý Tục Ân, vẻ mặt hận sắt không rèn thành thép lại không muốn nói nhiều thêm, Lý Tục Ân này không chịu hối cải, sau một học kỳ, chủ nhiệm không mong gì nó chăm chỉ học tập, chỉ cần không đi gây rắc rối đã tốt lắm rồi.

Lý Tục Ân lúc này vẫn đang mải suy nghĩ làm thế nào để trả thù, nó cảm thấy hành vi này của Lâm Hạc chẳng khác gì một học sinh tiểu học đi cáo trạng với giáo viên, bây giờ đã là học sinh trung học rồi, ai lại làm trò này?

Lý Tục Ân ra khỏi văn phòng, thản nhiên bước đi trên đường, lúc đi ngang qua bảng thông báo trong trường cước bộ đột nhiên dừng lại.

Trong top ba trăm người đứng đầu trường, tên Thẩm An lại xuất hiện ở cuối.

Thẩm An này rốt cuộc là xảy chuyện gì vậy!?

Nó không phải không học sao?

Tại quán net cách trường hai con phố, Thẩm An còn là khách hàng thường niên, đây là điều mà trước đây Lý Tục Ân nghe nói, nó đã đi tìm mấy lần, nhưng quản trị viên mạng tóc vàng ở cửa luôn nói người không có ở đó.

Ý là sao, bây giờ thay vì ngồi gõ phím trong quán Net, cải thành ngồi trong phòng học điên cuồng học hành?

Lý Tục Ân nói không rõ Thẩm An, người nó căm ghét và coi thường bấy lâu nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phải đến khi nhìn thấy tên Thẩm An xuất hiện trên bảng học sinh xuất sắc, cảm giác không thích hợp mới lên đến đỉnh điểm.

Đúng rồi.

Thẩm An từ nhỏ được cưng chiều sủng ái, chưa từng trải qua nửa điểm vất vả, bướng bỉnh đến đòi mệnh, bên người luôn có một nhóm bạn vây quanh, ai cũng phải dỗ dành nó, nhượng bộ nó, còn có tiền tiêu vặt tiêu không hết, ăn mặc gì cũng xa hoa, ngay cả kẻ không ai dám đụng vào trong trường này như Lý Tục Ân cũng phải bị bố mình kéo đi xin lỗi trong bữa tiệc, thật là mất mặt.

Nó không hiểu Thẩm An làm sao nói với bố mình, khóc lóc nói có người bắt nạt mình sao?

Không tìm giáo viên liền tìm phụ huynh khiếu nại? Lý Tục Ân chặn cậu thu của cậu bao nhiêu tiền cậu cũng không nhớ rõ, phần lớn số tiền của cậu đều được chia đám bạn theo đuôi mình.

Chiến đấu một mình chắc chắn là ngầu, nhưng không thể so được với cảnh tượng được đám đông bao quanh tâng bốc.

Lý Tục Ân lúc cấp ba nhớ gần như ngay lập tức Thẩm An, người khiến nó không ít lần tổn hại danh tiếng.

Khi biết cha của Thẩm An xảy ra chuyện, Lý Tục Ân biết cơ hội của mình đã đến, nó rất kiên nhẫn, muốn nhìn thấy Thẩm An ngã xuống, lâm vào tình trạng xấu hổ, sau đó nó sẽ đi tới cười nhạo cấu, dẫm lên cậu để báo thù rửa hận.

Kết quả là nó cứ đợi mãi, đi tới đi lui đến nhà Thẩm An mấy chục lần vẫn không thấy Thẩm An quay lại.

Lần tiếp theo nhìn thấy Thẩm An, là lúc cậu cùng anh em ăn tối ở bên ngoài, lúc này mới gặp được một bóng người mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, tay ôm một cuốn sách trước ngực.

Lý Tục Ân nhìn thân ảnh của cậu, tim tự dưng sững lại, Thẩm An mặc qua đồng phục học sinh rồi à? Đây mà là Thẩm An sao? Tại sao cậu ta lại ôm theo sách, không đủ tiền nên phải bán giấy vụn?

Sau khi nó chặn được người, như tâm nguyện bắt nạt người đó một trận, sau đấy lại mơ mơ mộng mộng tới khuôn mặt đẫm nước mắt khi đó, rồi khi Lâm Hạc đẩy nó xuống đất rồi đánh, mãi đến hôm nay Lý Tục Ân mới bàng hoàng tỉnh ngộ.

Thẩm An từ trên trời rơi xuống, còn chưa kịp rơi đau đã bị Lâm Hạc đỡ lấy.

Cậu không hề biểu hiện những gì Lý Tục Ân tưởng tượng, cậu không bất kham, cậu không lưu lạc đầu đường xó chợ, cậu không tính tình đại biến, cậu không chán nản, cậu không thay đổi chút nào!

Thẩm An vẫn yếu ớt như trước, sợ đau nhưng bướng bỉnh.

Không, thực ra vẫn có một chút khác biệt.

Thẩm An trước đây chưa từng mặc đồng phục học sinh, cậu luôn mặc bộ quần áo mới đắt tiền của mình, cũng không thích học tập, nhưng bây giờ tên của cậu đã bắt đầu xuất hiện trên bảng vinh danh của trường, cậu sợ người khác xé bài tập về nhà của mình, bị xé thành giấy vụn rồi dưới ánh đèn hôn ám ngồi xổm nhặt.

Cậu ngã xuống, rơi vào bùn lầy, thay vì bị bùn lầy bao lấy không thể đứng dậy, cậu yên tĩnh nằm đó, nảy mầm.

Lâm Hạc bắt được cậu, xây một nhà kính bằng xương máu của mình, bọc Thẩm An bên trong.

Lý Tục Ân đứng đó hồi lâu không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại ở tên Thẩm An, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Thẩm An hiện lên trước mắt, bị nó đấm một quyền, vết bầm không biết bao lâu mới tan?

Nó chợt cười lên một tiếng, khó trách Lâm Hạc tức giận muốn lấy gạch đập vỡ đầu mình.

Không ngờ học sinh đứng đầu trường, đại diện cho toàn bộ học sinh phát biểu trong lễ khai giảng hàng năm, mang khuôn mặt thanh tâm quả dục bí mật nuôi dưỡng bạn trai bé nhỏ của mình, nó sẽ đưa cho Thẩm An học bổng mà mình xin được sao?

Thẩm An có nghe lời nó không, không thích cũng phải học, bảo làm gì phải làm ấy?

Ý nghĩ này nhanh chóng khiến Lý Tục Ân nhức nhối, nhưng Thẩm An trước mặt nó rất cố chấp, cậu ta chỉ nghe lời Lâm Hạc thôi sao? Dựa vào cái gì chứ?

Nó chớp chớp mắt, có lẽ nó mới là lựa chọn tốt hơn, cậu cùng Lâm Hạc quá khổ, đi theo nó nó sẽ cho cậu rất nhiều tiền, nếu không muốn thì không cần phải học, Thẩm An có thể sống vui vẻ như trước.

Nó hy vọng Thẩm An sau này có thể nghe lời mình.

Lâm Hạc cuối tuần trở lại ngày càng muộn.

Hắn buổi sáng tám giờ ra ngoài, buổi tối trở về Thẩm An đã ngủ mất rồi, cậu nghe được tiếng động, mơ màng nhìn đồng hồ, đã là đêm khuya.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, là Lâm Hạc đang tắm.

Sau đó hắn nhẹ nhàng đi ngang qua Thẩm An, nằm xuống giường, chắc hẳn là cực kỳ mệt mỏi, rất nhanh hắn liền nghe thấy tiếng thở đều đều.

Thẩm An muốn hỏi hắn sao lại về muộn như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy hắn ngủ say, nghĩ sáng mai sẽ hỏi lại.

Đợi đến ngày mai Thẩm An đã văng chuyện này ra sau đầu, vội vàng ăn bữa sáng, ôm sách ngồi lên xe đạp của Lâm Hạc.

Lúc Thẩm An đang đọc sách trong lớp đọc buổi sáng, đột nhiên nhìn thấy trên mấy trang sách vốn luôn sách sạch sẽ ngăn nắp của Lâm Hạc có thêm mấy hình vẽ nguệch ngoạc, cậu có chút áy náy dời tầm mắt đi chỗ khác.

Ở nhà, bàn học của bọn họ chỉ rộng có từng đấy, đôi khi sách bị lẫn lộn khiến cậu nhặt nhầm sách, mỗi khi làm đề mất tập trung đều thích vẽ bậy.

Nhưng Lâm Hạc tựa hồ không có ý định tính toán vấn đề này.

Kỳ thật hắn cũng không hẹp hòi như Cố Tần Nhiên nói, đôi khi còn khá bao dung...

Ngay khi Thẩm An đang nghĩ như vậy, Lâm Hạc đột nhiên nói: "Hôm qua tôi kiểm tra còn chưa thuộc đâu, ở đây phát ngốc cái gì, muốn chép lại hai mươi lần à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui