Sắc mặt Lâm Hạc âm trầm cả một ngày, áp suất không khí xung quanh cực kỳ thấp.
Thẩm An rặt một vẻ vịt chết không sợ nước sôi lại không dám nói lời nào, cậu nhìn thấy Lâm Hạc chăm chú vào lịch học của mình gần bốn mươi phút.
Biểu tình của hắn khó coi y như lúc bố Thẩm An hồi tiểu học biết được con trai vì không viết tên thi được một quả trứng vậy.
Trong lớp tự học buổi tối yên tĩnh, mỗi khi Lâm Hạc cầm bút lên bổ sung gì đó vào thời khóa biểu, Thẩm An lại cau mày, đưa tay kéo khuỷu tay hắn: "Lớp trưởng, đừng thêm nữa, thật đấy, không có đâu thời gian rảnh đâu."
Thời khóa biểu rõ ràng đã dày đặc, Thẩm An thực sự không nghĩ ra được chỗ nào để bổ sung thêm nhiệm vụ nữa. Hơn nữa cho dù là lớp 12, mỗi lần tụt lùi bại đều đối với tâm lý học sinh mà nói đề có ảnh hưởng rất lớn, vốn dĩ trong môi trường áp lực cao như vậy, bản thân Thẩm An cũng đã đủ nản lòng rồi, Lâm Hạc còn lộ ra vẻ mặt như vậy.
Thẩm An đến bữa tối cũng không còn khẩu vị nữa.
Cậu vẫn ở đó kỳ kèo mặc cả, nhưng không thấy vẻ mặt Lâm Hạc càng ngày càng khó coi.
Hắn kéo tay Thẩm An ra khỏi người mình, sau đó đi đến ngăn kéo lấy ra tất cả bài kiểm tra hàng tháng của Thẩm An.
Thẩm An cũng cảm thấy mình làm còn tệ hơn lần trước, đưa tay ra ngăn cản, lại bị Lâm Hạc tát vào mu bàn tay.
Thẩm An hừ một tiếng, sau đó bất mãn nhỏ giọng nói: "Cậu dùng nhiều sức như vậy làm cái gì!"
Buổi tối trở về, Thẩm An ngồi ở phía sau không khỏi hắt hơi mấy cái.
Cậu khụt khịt rồi co người lại, cố gắng giảm diện tích tiếp xúc với gió nhiều nhất có thể.
Hai bên đường đều có tuyết rơi, mấy ngày trước đường đã đóng băng, trơn trượt không thể đi được nên cậu phải cùng Lâm Hạc dậy sớm hai mươi phút rồi đi bộ đến trường.
Mùa đông bị tước đi 20 phút ngủ đối với Thẩm An mà nói là cực kỳ tàn nhẫn.
Cậu bắt đầu ghét mùa đông rồi.
Kể từ củ khoai lang nướng ấm áp kia trở đi.
Sau khi trở về, Lâm Hạc không nói một lời lấy ra chồng bài thi, ấn xuống bàn, yêu cầu Thẩm An đọc lại câu trả lời sai trước.
Kỳ thật Thẩm An cũng không cảm thấy có gì không ổn, thứ hạng cho dù tụt xuống rất nhiều, nhưng kỳ thật chỉ kém lần trước mười sáu điểm, cậu cảm thấy lần sau chỉ cần cẩn thận hơn một chút, cậu có thể trở lại thứ hạng ban đầu.
Nhưng Lâm Hạc rõ ràng là quá lo lắng.
Hắn dường như không thể chấp nhận được thụt lùi dù là nhỏ nhất của Thẩm An, hắn luôn cảm thấy nếu Thẩm An làm theo kế hoạch của mình thì cậu không những sẽ không ở vị trí hiện tại, thậm chí lẽ ra phải tiến bộ, đừng nói là tụt nhiều bậc như vậy.
Điều này có thể là do bản thân Thẩm An trộm lười biếng, tuy nhìn bề ngoài rất chăm chỉ nhưng thực chất lại không hề tập trung.
Lâm Hạc mình rất cần giúp Thẩm An điều chỉnh lại thái độ.
Hắn chỉ vào câu hỏi sai trên bài thi, không khỏi có chút tức giận: "Trước khi thi tôi đã cho cậu làm thử câu này rồi."
"Lúc đó cậu còn làm đúng." Lâm Hạc nói.
"Vẫn là dạng câu hỏi như cũ, chỉ là đổi số mà thôi!" Càng nhìn xuống dưới càng tức giận: "Còn có câu hỏi này, cậu còn đặt sai dấu thập phân, mất hết điểm."
Thẩm An nghe hắn cao giọng, đầu tim liền cảm thấy phiền, thi không tốt vốn đã không vui rồi.
"Tôi nhìn không rõ." Thẩm An nói: "Tôi lại không cố ý viết như vậy."
Lâm Hạc còn đang nói cái gì, Thẩm An lỗ tai ù đi.
Cậu cảm thấy hơi lạnh nên lại đưa tay rút giấy vệ sinh ra, xé một nửa lau mũi, đầu mũi cọ xát có chút đau, cảm thấy giấy mà Lâm Hạc mua chất lượng quá kém.
"Thẩm An! Cậu có đang nghe không đấy?" Lâm Hạc lại vỗ bàn nói.
"Tôi có, tôi có! Tôi không phải là đang chưa đây sao, đừng ồn nữa." Thẩm An cau mày, hai bên mũi có chút đỏ bừng.
Lâm Hạc không nói nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm lấy nước nóng.
Sau đó ngâm quần áo bẩn vào đó, cho tất cả vào chậu nhựa rồi dùng bàn giặt chà xát.
Quần áo mùa đông không mỏng, không dễ giặt như quần áo thu hè, nước nóng nguội rồi, Lâm Hạc đổ thêm hai lần mới giặt xong.
Lúc này, tay cậu hắn đỏ bừng vì ngâm nước, lúc phơi quần áo, mười đầu ngón tay lạnh phát tím.
Hắn đẩy cửa vào nhà.
Thẩm An lại kêu lạnh.
Lâm Hạc nhanh chóng đi đến tủ lấy chăn lông ra, sau đó đi đến bàn học quấn Thẩm An lại.
"Cái này thì sao?" Lâm Hạc hỏi.
Thẩm An cảm thấy có chút buồn ngủ, đầu choáng váng đến lợi hại.
Anh đưa tay kéo chăn, nói: "Có vẻ đỡ hơn một chút rồi."
Viết chưa đầy mười phút, cậu lại đặt bút xuống và nói: "Lớp trưởng ơi, trời lạnh quá, ngày mai tôi đến trường sửa có được không."
"Không được." Lâm Hạc nhanh chóng từ chối.
"Tôi thật sự không muốn sửa nữa, tôi muốn đi ngủ, tôi buồn ngủ quá!"
"Nếu cảm thấy buồn ngủ thì đứng dậy đi rửa mặt."
"Tôi nói tôi không muốn sửa nữa, tôi muốn ngủ! Tôi không muốn rửa mặt!" Thẩm An tức giận nói: "Cậu có nghe tôi nói không?"
Sau khi Thẩm An hét lên lời này, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Dừng lại vài giây, Lâm Hạc cười lạnh nói: "Thành tích tụt xuống như vậy rồi mà cậu còn dám lớn tiếng!?" Hắn chỉ vào những câu hỏi sai trên tờ đề thi: "Nếu cậu không sửa xong những câu hỏi này hôm nay thì không cần phải ngủ!"
"Thành tích của tôi thế nào! Thành tích của tôi vốn đã rất tốt rồi! Tôi lại không phải cậu, tôi đã rất hài lòng với thành tích hiện tại của mình rồi!"
"Tôi không hài lòng." Giọng nói của Lâm Hạc trở nên trầm hơn.
"Không hài lòng thì muốn làm gì?" Thẩm An cứng đầu, đẩy bài thi ra, xoay người thật sự leo lên giường: "Tôi không viết nữa, tôi muốn ngủ, tôi không cầm nổi bút nữa."
"Xuống đây cho tôi!" Lâm Hạc trong mắt tràn đầy tức giận, hắn cảm thấy gần đây đối với cậu quá rồi, cậu mới có thể được đằng chân lân đằng đầu như vậy.
"Tôi không xuống, cậu dựa vào cái gì mà quản tôi! Tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ! Tôi không có chút tự do nào cả!" Thẩm An hình như cũng đã tủi thân đã lâu, nghe giọng điệu ra lệnh của Lâm Hạc, trong lòng chỉ dấy lên nỗi sợ hãi, cũng vì nỗi sợ này cảm thấy bị sỉ nhục.
Cậu thực sự cảm thấy mình đã chịu đủ rồi, mỗi ngày bị kiểm soát mấy giờ thức dậy mấy giờ ăn cơm, lúc nào làm cái gì, toàn bộ đề bị Lâm Hạc nắm trong tay, cậu chẳng qua chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một lần, trời âm mười mấy độ hắn cũng không cho.
Cậu chui vào chăn, vẫn tức giận không ngừng lải nhải: "Ngày nào cũng làm ra cái mặt dọa mình, như cậu ai mà chịu nổi..."
"Cậu nói lại lần nữa!" Sắc mặt Lâm Hạc triệt để trở nên tức giận.
Kết quả Thẩm An lên giường chui vào trong chăn không thấy: "Cứ nói đấy thì sao, chẳng qua là tiêu chút tiền của cậu thôi, sau này sẽ trả cậu, trả cậu xong chúng tôi coi như không gặp mặt nữa, tôi thực sự..."
Anh còn chưa nói xong, Lâm Hạc đã kéo Thẩm An ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm An: "Không cần tôi quản? Muốn tự do chứ gì?" Lâm Hạc miệng cười mắt không cười hỏi.
"Hiện tại cậu ăn đồ của tôi, mặc quần áo của tôi, dùng đồ của tôi, lại nói tôi không cần quản cậu! Được thôi! Vậy thì đừng ở chỗ này của tôi nữa."
Từ khi hai người quen nhau hiếm khi xảy ra tranh chấp như vậy.
Thẩm An bị tiếng quát làm cho choáng váng, còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị Lâm Hạc đẩy ra cửa.
Khi cánh cửa trước mặt đóng lại, Thẩm An mới kịp hồi thần, vội vàng đập cửa.
"Lâm Hạc! Cậu còn là người không!" Một trận gió lạnh lẽo thổi qua, Thẩm An rùng mình một cái.
Mùa đông rét lạnh như vậy, Lâm Hạc lại đẩy cậu ra ngoài cửa.
Thẩm An bĩu môi mắng, nhưng cuối cùng mắng cũng không mắng nổi nữa.
Lâm Hạc đỏ hai mắt ngồi vào bàn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hắn cho rằng đây là trò cũ Thẩm An, cần cho cậu một bài giáo huấn sâu sắc hơn.
Hắn buộc mình phải lờ đi tiếng đợt tiếng khóc bên ngoài, đem lực chú ý quay trở về những câu hỏi sai của Thẩm An.
Hắn phải viết xong phân tích những điểm sai này.
Ngoài cửa âm thanh đã trở nên càng ngày càng yếu, Thẩm An cũng không còn mắng nữa.
Cậu ở ngoài cửa vừa khóc vừa đập cửa, trong miệng gọi lớp trưởng.
"Lớp trưởng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa..." Thẩm An khóc đến thở không ra hơi, ngoài trời gió lạnh đến thấu xương, nước mắt sắp trào ra cũng đông thành sương giá. ngôn tình hoàn
"Lớp trưởng, mở cửa... lớp trưởng, từ giờ trở đi tôi sẽ nghe lời cậu mà..." Cậu khóc quá mức, thở không thông, bắt đầu ho.
Cậu cả mặt đỏ au, ở ngoài cửa nhận sai, cả tứ chi lạnh buốt đến mức không còn cảm giác được gì nữa.
Lâm Hạc ở trước bàn, lúc nắm lúc buông bút mấy lần, không nhịn được nữa, ném bút vào tờ giấy kiểm tra, đứng dậy mở cửa.
Lúc hắn đứng dậy, hắn nghe thấy ngoài cửa thanh âm nhỏ dần, cho rằng Thẩm An khóc mệt rồi.
Hắn cố ý dừng lại ở cửa, sau đó đặt tay lên chốt cửa, trầm giọng hỏi: "Cậu thực sự biết mình sai chưa?"
Ngoài cửa một trận trầm lặng.
Lâm Hạc không mấy có kiên nhẫn: "Nói!"
Vẫn không có âm thanh nào truyền đến.
Chỉ có tiếng gió từ ngoài nhà vọng vào, nghe như tiếng khóc.
Lâm Hạc nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào, tuyết đã lặng lẽ rơi dày đặc.
Tim hắn chợt đập mạnh, vội vã mở cửa.
Bên ngoài cửa trống hoác, trừ khoảng sân phủ đầy tuyết, xung quanh không có ai.
Lâm Hạc không có cách nào để mô tả chính xác tâm trạng lúc này của mình, như thể trái tim hắn bị đặt trên một vách đá.
Hắn hốt hoảng quay vào nhà lấy đèn pin, còn vấp vào bàn làm rơi cây bút.
Tuyết rơi dày đặc, Lâm Hạc từng bước một đi ra khỏi sân, cố gắng tìm kiếm chút dấu chân còn sót lại trên nền tuyết.
Nhưng những dấu chân này rất nhanh đã bị tuyết rơi lấp đến bảy tám phần, khó mà phân biệt.
Lâm Hạc có chút hoảng hốt, cầm đèn pin đi loanh quanh trong con hẻm nhỏ: "Thẩm An! Thẩm An! Cậu ở đâu." Hắn thở dốc, thời tiết âm hơn mười độ, nhưng sau lưng hắn phủ đầy mồ hôi.
Hắn chạy khắp nơi như một con ruồi không đầu, lục lọi tìm mọi ngõ ngách.
Cuối cùng hắn cũng tìm thấy một bóng đen đang co ro ở cuối con hẻm nhỏ khuất gió.
Bên cạnh có một thùng rác có thể cản gió từ một chút.
Lúc Lâm Hạc tìm được Thẩm An, hắn gần như quỳ rạp xuống đất, gọi tên Thẩm An mấy lần.
Lông mi Thẩm An phủ một tầng sương giá, run rẩy rung mấy cái, cậu mở mắt ra nhìn thấy Lâm Hạc, nước mắt nóng bỏng lại chảy ra từ khóe mắt: "Kẻ xấu... không muốn cậu..." Cậu mở miệng lại khóc, tóc trên đầu đều bị tuyết làm ướt đẫm.
Lâm Hạc mấy lần mới đứng được dậy, ôm Thẩm An nâng lên.
Tim hắn đập dồn dập, nước mắt Thẩm An thuận theo cổ áo chảy vào cổ hắn.
Hắn ném đèn pin xuống đất, ôm Thẩm An lao về nhà, miệng không mạch lạc dỗ dành: "Được, được, tôi là kẻ xấu..."
Lâm Hạc ôm chặt lấy cậu chạy một mạch về nhà.
Về đến nhà hắn đem Thẩm An cởi sạch, ném quần áo ướt sang một bên rồi nhét Thẩm An vào trong chăn.
Thẩm An toàn thân nóng bỏng như thiêu, bộ dáng cực kỳ khó chịu, cố gắng lắm mới mở được mắt ra, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Lâm Hạc đem cậu quấn chặt, chỉ để lộ cái đầu.
Sau đó bắt đầu đun nước nóng, hắn lục tung tủ hộp để tìm thuốc hạ sốt.
Đợi khi nước sôi, rót vào tách trà cho nguội, hắn cầm trong tay thuốc hạ sốt ngồi xuống đầu giường, đặt tách trà xuống, nâng đầu Thẩm An lên.
Thẩm An nghiêng đầu, không muốn nhìn hắn.
Mặt cậu đỏ bừng vì khóc, miệng cũng không nói nữa.
Lần này thực sự rất thương tâm.
Lâm Hạc thở dài, cúi đầu: "Cậu bị sốt, uống thuốc nhanh đi."
Thẩm An mím môi không nói gì.
Đôi mắt hình quả hạnh của cậu sưng tấy, toàn thân trên dưới đều vừa lạnh vừa nóng.
"Tôi sai rồi được chưa?" Lâm Hạc nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nhìn Thẩm An.
"Thẩm An người tốt, tôi sẽ không như vậy nữa." Lâm Hạc không biết làm thế nào nửa ôm Thẩm An ngồi dậy.
Thẩm An chậm rãi mở miệng, nuốt viên thuốc vào trong miệng.
Thuốc khiến mặt cậu nhăn nheo vì đắng, Lâm Hạc nhanh chóng đưa nước cho cậu.
Thẩm An uống thuốc xong lại nằm về giường, nói cũng không rõ ràng nữa, vẫn mang theo âm mũi mà mắng Lâm Hạc.
"Hôm nay trời lạnh như vậy...tôi...đông chết...đồ không có lương tâm...đem tôi...nhốt...ra ngoài..."
Lâm Hạc không khóc chỉ là sắc mặt tái nhợt nói: "Tôi không ngờ bên ngoài lại rơi tuyết..." Lời nói như vậy lúc này thực sự là mười phần vô lực, hắn leo lên giường cách một tấm chăn ôm lấy Thẩm An: "Bây giờ còn lạnh không?"
Thẩm An không để ý tới hắn, Lâm Hạc nói: "Ngày mai tôi xin cho cậu nghỉ phép, cậu ở nhà khỏi bệnh hãy đi."
Thẩm An nói: "Có thể ở thêm hai ngày nữa được không? Tôi không muốn đi học..."
Cảm giác chán học này lại xảy ra vào năm lớp 12 khiến Lâm Hạc không thể không suy ngẫm xem liệu mình có ép cậu quá hay không.
Lâm Hạc vuốt ve mái tóc mềm mại ẩm ướt trên trán Thẩm An, nhìn khuôn mặt đỏ bừng như lửa của cậu, không khỏi nhẹ giọng nói: "Được, vậy xin nghỉ hai ngày."
Nói xong, hắn nhìn Thẩm An hồi lâu, dùng ngữ khí rất nghiêm túc nói: "Sau hai ngày nghỉ ngơi này, cậu nhất định phải chăm chỉ học tập."
"Thẩm An, cậu phải học cùng trường đại học với tôi." Lâm Hạc nói.
Nghe hắn nói xong, đôi mắt nửa nhắm của Thẩm An cũng phải mở ra, cậu nhìn khuôn mặt không giống như đang nói đùa của Lâm Hạc, thế là lại khóc: "Cậu... Cậu cứ giết quách tôi đi."
Hiện tại cậu ước gì có thể lần nữa ra ngoài đâm đầu vào hố tuyết, làm sốt cao đến trực tiếp thiêu não khiến cậu trở nên ngu ngốc, Lâm Hạc mới không còn vọng tưởng như vậy nữa.
—————————————-
Mị: Này thì nhốt chồng ngoài cửa này 😑