Thiêu Thân

Máy điều hòa cũ ngoài nhà kêu ù ù, nhiệt độ trong nhà rất thấp, Thẩm An tắm xong trong phòng tắm vẫn cảm thấy hơi lạnh, nhưng bây giờ cậu lại thấy nóng vô cùng.

Thân thể Lâm Hạc dính sát vào cậu, Thẩm An khó lắm mới quay mặt ra thở, nhưng Lâm Hạc lại chặn cậu lại.

Hôn rất sâu, hắn chỉ mở ra một khoảng nhỏ, hỏi bên tai Thẩm An: "Được không?" Giọng nói của Lâm Hạc trở nên rất khác lạ, có chút trầm và khàn, mang theo cảm giác ham muốn khiến Thẩm An có chút sợ hãi.

Thẩm An chưa từng làm loại chuyện này, trong xương cốt vẫn có chút bài xích với những chuyện xa lạ, cậu rụt rè đưa tay đẩy Lâm Hạc ra, từ "không" giữa răng môi còn chưa kịp thốt ra trọn vẹn đã bị Lâm Hạc không nặng không nhẹ niết lấy tiểu An An bên dưới.

Thẩm An khó chịu đến mức bật khóc, khó khăn thở dốc trên vai Lâm Hạc, cuối cùng bất lực nói: "Được rồi, vậy cậu phải nhẹ chút nhé..."

Lâm Hạc lại hôn cậu, nói: "Được, tôi sẽ nhẹ nhàng."

Thẩm An nhìn thấy Lâm Hạc đi đến tủ cạnh giường lấy bình gì đó, sau đó tiến tới nhấc một chân của cậu lên.

Thẩm Ngạn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nước mắt lưng tròng nghĩ hóa ra tất cả là kế hoạch của hắn!

Nhưng Thẩm An vẫn luôn là người không chịu được đau, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của hai người, Lâm Hạc không khỏi có chút không nhịn được.

Thẩm An vừa khóc vừa mắng Lâm Hạc, gọi hắn là đồ lừa đảo.

Lâm Hạc không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cậu, như sợ cậu trốn thoát.

Xương cốt Thẩm An cuối cùng cũng mềm ra, cậu vừa khóc vừa gào: "Lớp trưởng, đừng làm nữa mà..."

Lâm Hạc hôn lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu, liếm lên nốt ruồi trên mí mắt.

Hắn nói: "An An ngốc nghếch, anh đã không còn là lớp trưởng của em nữa rồi..."

(Mị: Xin phép đổi xưng hô cho các cháu, abc rồi mà tôi cậu nó không hay hhhh)

Giường của họ dù sao cũng quá nhỏ, Thẩm An vùng vẫy, suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng còn chưa kịp chạm đất đã bị Lâm Hạc kéo lại.

Sau khi bị kéo lại Thẩm An càng khóc lớn hơn.

Cậu cho rằng Lâm Hạc đơn giản là mất trí, không nhớ lúc đầu đã hứa với mình những gì.

Lúc Lâm Hạc dừng lại thì trời đã tối, Thẩm An khóc đến khó có thể mở mắt.

Lâm Hạc bế cậu ra khỏi giường, bế cậu lên như một đứa trẻ, một tay ôm mông mang cậu vào phòng tắm.

Thẩm An bị động tác của hắn đánh thức, lại khàn giọng kêu lên: "Đừng làm nữa... thật sự không được nữa đâu..."

Lâm Hạc lúc này tính tình rất tốt, an ủi cậu: "Không làm nữa, anh tắm rửa cho em..."

Trên người Thẩm An đã sắp không còn một mảnh, vẫn còn xấu hổ muốn giữ thể diện: "Không muốn anh rửa, em sẽ... tự rửa được..."

Lâm Hạc phớt lờ lời nói của cậu, đi bật vòi hoa sen.

"Anh thấy mọi người nói nếu để ở bên trong sẽ bị bệnh..."

Thẩm An vừa xấu hổ vừa khó chịu, không còn sức để nói.

Lâm Hạc ôm cậu đi ra khỏi phòng tắm, cảm giác được Thẩm An lại vùi mặt vào vai hắn mà khóc.

Hắn nhìn Thẩm An trần trụi đang bị mình ôm đến đỏ bừng cả người, trong lòng rất khó hiểu hỏi Thẩm An: "Em xấu hổ cái gì? Không phải anh luôn giặt đồ lót cho em sao?"

Thẩm An mặc dù không vui nhưng cơ thể lại bị dày vò đến kiệt sức, cầu gần như vừa dính giường liền ngủ.

Lâm Hạc ngày hôm sau đi mua bữa sáng trở về, mở cửa bước vào liền thấy Thẩm An đã tỉnh, đang mở to mắt nhìn hắn.

Đôi mắt cậu đầy oán giận, cái miệng nhỏ nhắn bĩu dài môi.

Lâm Hạc nhớ rằng điều này có nghĩa là hôn.

Thẩm An thấy hắn nhìn về phía này, liền mở miệng nói: "Em đã nói không cần nữa, sao anh còn không nghe, còn mãi không dừng, anh như thế sau này em sẽ không theo anh nữa...hức..."

Lâm Hạc đi tới hôn Thẩm An.

Cậu nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hạc, toàn thân vừa đau vừa nhức, phía sau Thẩm Tiểu An cũng đau, lưng của Thẩm Tiểu An cũng đau, cậu vừa oan ức vừa khó chịu, cuối cùng lại bị Lâm Hạc hôn, vừa nhịn khóc vừa nói: "Anh căn bản...căn bản không có nghe em nói chút nào!"

Lâm Hạc bị chỉ trích rất bình tĩnh đón nhận, bởi vì hắn quả thực không nghe lời Thẩm An, chỉ nhìn Thẩm An mới thơm một cái đã khóc rồi.

Hắn lúc này có chút kinh ngạc, hắn nghĩ tới Hồ Khả Nhậm từng nói, chẳng lẽ cậu thật sự không muốn sao? Nhưng hôm qua đã thống nhất rõ ràng, lúc lấy đồ còn rất vui, bây giờ thì lại bất đắc dĩ.

Lâm Hạc cảm thấy Thẩm An là cố ý.

Tính cách rất khó đoán.

Thẩm An lần này quả thực không vì chiếc điện thoại di động mới hay bộ quần áo mới đẹp đẽ mà bị dỗ vui, cậu tức giận yêu cầu Lâm Hạc tránh xa mình ra.

Khóc rất đau lòng.

Lâm Hạc lần này nghe lời cậu, liền ngồi xa một chút, ánh mắt vẫn nhìn cậu.

Thẩm An một mình khóc một lúc, sức lực cạn kiệt im lặng, ánh mắt chìm trong suy tư.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua vừa khó hiểu vừa quá nhanh, Lâm Hạc không cho cậu bất cứ lúc nào để chần chừ, chỉ cần cậu thả lỏng thái độ một chút là Lâm Hạc sẽ xâm chiếm rất mạnh mẽ, bất kể là sinh lý hay tâm lý.

Hơn nữa, Lâm Hạc rất có chọn lọc không nghe cậu nói, chỉ nghe chính mình mà thôi.

Lâm Hạc đang ngồi trên chiếc ghế dài ở kia, nhìn Thẩm An đang nằm nghiêng trong tấm chăn cũ.

Màu da của Thẩm An có chút quá trắng, cậu chỉ lộ ra hai chân và cánh tay, phần lớn cơ thể được chăn che đậy.

Khớp gối và khuỷu tay của cậu đều đỏ bừng, trên làn da trắng sứ rất nổi bật.

Từ mắt cá chân đến bắp chân đều có dấu vết mơ hồ bị hôn mút cũng như vết ngón tay nắm bầm tím.

Cảnh tượng rất gợi tình, nhưng Lâm Hạc lại cảm thấy Thẩm An vô cùng trong sáng, thuần khiết đến đòi mệnh.

Cậu giống như một viên ngọc to tròn, trắng mịn đáp xuống ngôi nhà tồi tàn của mình, đắp một tấm chăn bung sợi, lại mịn màng sạch sẽ đến mức không hạt bụi.

Lâm Hạc đột nhiên sản sinh một cảm giác, cảm thấy Thẩm An không nên ở trong hoàn cảnh như vậy.

Cậu quá lệch quẻ.

Hắn đi tới quỳ xuống cùng Thẩm An nói chuyện, hỏi cậu: "Sao lại không muốn?"

Thẩm An tức giận đến không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Lâm Hạc tiếp tục: "Em cảm thấy không thoải mái sao? Nhưng hôm qua rõ ràng là anh..." Lâm Hạc dừng lại giữa câu, bởi vì hắn thực ra không thích tìm kiếm vấn đề ở người khác, nên có chút xấu hổ: "Được rồi, anh cũng là lần đầu tiên, nhưng khả năng học tập của anh tốt như vậy, chúng ta sau này nhiều..."

Thẩm An ném một cái gối vào người hắn, mặt đỏ bừng, kêu Lâm Hạc: "Đừng nói nữa!"

Lâm Hạc bằng lòng chịu đựng một chút tính tình của Thẩm An, người bị hắn hành hạ suốt đêm hôm qua, hắn nhét chiếc gối lại dưới đầu Thẩm An, dặn dò Thẩm An đừng quên ăn cơm.

Lâm Hạc đi ra ngoài làm việc.

Thẩm An nhìn hắn rời đi, thấy hắn thần thanh khí sảng, cảm thấy Lâm Hạc căn bản không phải người, rõ ràng gần như cả đêm không ngủ, nhưng Lâm Hạc vẫn ổn, cậu lại phải nằm trên giường, khắp nơi đều cảm thấy khó chịu.

Lâm Hạc ngày hôm qua đã gọi cậu là gì? Gọi An An!

Trong lòng cậu cảm thấy, tại sao người đàn ông Lâm Hạc này lại như thế này, vốn lúc trước luôn là như mang theo dấu chấm than gọi Thẩm An, bây giờ lăn lộn trên giường xong lại biến thành An An.

Thẩm An không thể dậy nấu ăn cho Lâm Hạc nữa.

Lâm Hạc buổi trưa trở về, mang đồ ăn cho Thẩm An, xem người ăn xong liền rời đi.

Thẩm An nằm trên giường nghịch điện thoại mới trò chuyện với Cố Tần Nhiên.

Cậu đổi tên của Lâm Hạc từ "Đại ma vương" thành "Quái vật hôn"

Ngày tháng trôi qua như thường lệ, Thẩm An cứ ba, hai ngày lại tụ tập với bạn bè, khoe điện thoại mới và chơi game với Cố Tần Nhiên.

Nhưng cũng sẽ chạy về nấu cơm cho Lâm Hạc.

Vào một ngày mưa gió đầy sương mù, Thẩm An đến gặp bố mình.

Nhà tù cách xa thành phố mới và thành phố cũ của họ, Lâm Hạc nói muốn nghỉ một ngày để đi cùng cậu, nhưng Thẩm An từ chối.

Cho nên Lâm Hạc cũng không có ép buộc cậu.

Thẩm An ngày hôm đó mặc quần áo mới của mình, tắm rửa trước khi đi, sau đó cầm ô đi ra ngoài.

Thẩm An lần đầu tiên đến thăm tù có chút bất an, đến cửa tù, cậu buộc mình phải bình tĩnh lại.

Chuyến thăm nhà tù không kéo dài lâu, Thẩm An đã nói với cha Thẩm rất nhiều điều mà cậu đã chuẩn bị từ trước.

Nói với ông rằng cậu đã được nhận vào đại học, với số điểm mà ông nghĩ cũng không dám nghĩ, còn nói đang hẹn hò, đối tượng rất trâu bò.

Cha Thẩm tựa hồ không tin, nhưng cũng không vạch trần cậu.

Thẩm An cho ông biết mọi chuyện đều ổn, hy vọng bố cậu cũng sẽ cảm thấy yên tâm.

Cậu nói nhiều, gần như không có thời gian để thở, đến lúc thăm viếng, cha Thẩm không nói được mấy lời, ông chỉ nghe Thẩm An nói mà thôi.

Thẩm An lúc rời đi rất bình thường, nhưng khi quay người lại, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

Khi cậu bước ra khỏi cổng nhà tù, mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn một chút, cậu nhìn thấy Lâm Hạc cầm ô đứng đối diện chờ mình.

Cậu lại không thể sửa được thói quen, đi đến gọi lớp trưởng, nói: "Tại sao tóc bố em lại bạc thế?" Cậu khó chịu đến mức bật khóc.

Lâm Hạc im lặng cầm ô che cho cậu.

Thẩm An khóc một lúc, sau khi trút bỏ được cảm xúc liền ngừng lại, đi theo Lâm Hạc, đợi đến khi hai người lên xe trở về, cậu mới muộn màng phản ứng lại, hỏi Lâm Hạc: "Anh làm gì ở đây vậy?"

Lâm Hạc đáp: "Anh nghĩ em sẽ buồn. Nếu anh không đến, em chỉ có thể một mình khóc mà về nhà."

Cuộc sống của Thẩm An và Lâm Hạc không khác gì trước đây, tiếp xúc cơ thể nhiều hơn, quan hệ của họ vẫn như trước, nên Thẩm An dễ dàng có ảo tưởng rằng họ đã ở bên nhau rất lâu.

Khi Thẩm An nhìn thấy Lý Tục Ân trong phòng tắm của quán Net, cậu cảm thấy như bị thôi miên, người này từ lâu đã biến mất khỏi cuộc đời cậu.

Phản ứng đầu tiên của cậu là trốn tránh, nhưng sau đó lại nhớ đến cái chân bị gãy của nó, tự hỏi bây giờ đã lành chưa, cậu không khỏi liếc nhìn chân nó.

Lúc này, Lý Tục Ân đã nhìn thấy Thẩm An trong gương nhà vệ sinh, cậu đang cố gắng ra khỏi buồng vệ sinh, đầu ngó xung quanh.

"Cậu lén lút làm gì vậy?" Lý Tục Ân cau mày tắt vòi nước.

Thẩm An từ trong toilet đi ra, hiện tại tâm thái của cậu nhìn Lý Tục Ân có chút không giống trước.

Bởi vì giống Lâm Hạc, nó thích đàn ông.

Đây vốn là một điều rất không thể chấp nhận được đối với Thẩm An, cậu cảm thấy bệnh hoạn và biến thái, nhưng đối với người có nội tâm rất mạnh mẽ như Lâm Hạc, lại có vẻ khác.

Cậu không thể đơn giản xếp Lâm Hạc và Lý Tục Ân vào cùng một hạng người.

Nhưng trong lòng sẽ có chút tò mò, cảm giác thật mới lạ.

Lý Tục Ân thấy cậu ngập ngừng không muốn nói chuyện, có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: "Cậu có chuyện gì vậy?"

Thẩm Ngạn vẫn giữ khoảng cách với nó một chút, sau đó lấy hết can đảm nói với nó: "Tao nhìn thấy mày đi cùng một người đàn ông, mày bị gãy chân, cậu ta đã đỡ anh lên."

Lý Tục Ân nhướng mày, sắc mặt có chút dữ tợn: "Thì sao?"

"Vậy bây giờ mày cũng yêu đàn ông à?" Thẩm An nhịn không được hỏi.

Cậu thực sự nghĩ đây là một điều hiếm gặp và bất thường.

Còn rất đau, cái giá phải trả rất cao.

Cậu không khỏi nhìn lại đôi chân của Lý Tục Ân, tự hỏi liệu nó có bị khập khiễng không, sau này có thể không bắt nạt được người khác hay không.

Lý Tục Ân vốn muốn nói không phải việc của cậu, nhưng bỗng nhiên nó đâm vào chữ "cũng" trong lời nói của Thẩm An.

Nó cẩn thận nhìn Thẩm An từ đầu đến cuối, cuối cùng phát hiện trên cổ áo che kín có một vết đỏ nhạt.

Nó phát ra một thanh âm rất khinh thường: "Tiểu lớp trưởng của cậu cuối cùng cũng ăn cậu vào miệng rồi à?"

Nó có vẻ coi thường Lâm Hạc.

Điều này khiến Thẩm An rất không vui.

Lý Tục Ân tiếp tục: "Tôi không giống cậu, tôi với cậu ta chỉ có quan hệ thể xác thuần túy."

Thẩm An không thể hiểu được loại ngây thơ này, nhưng cảm thấy nó cùng Lâm Hạc khác nhau, có thể không quá ngây thơ.

"Nhưng nếu cậu ta muốn yêu tôi, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận." Lý Tục Ân nói điều này, liếc nhìn Thẩm An, như thể muốn cậu tiếp tục hỏi, sau đó nó có thể giải thích tại sao mình lại làm tình làm tình cuối cùng biến thành yêu đương.

Hiển nhiên Thẩm An không muốn biết, chỉ nói: "Vậy là chúng mày còn chưa ở cùng nhau sao?"

Lý Tục Ân không biết Thẩm An sao có thể không thành thật như vậy, khuôn mặt vốn dĩ khá thuận mắt của cậu bây giờ có chút giống Hứa Mặc.

Nó cảm thấy Thẩm An không hiểu, lại có cảm giác như bị giẫm phải chân, thế là lấy điện thoại di động ra, như muốn đưa ra bằng chứng nào đó: "Đây là lời trong tiểu thuyết trường học mà em họ tôi gửi cho tôi, làm trước yêu sau, sau đó công khai, chịu thất bại, bị gia tộc cản trở, đánh bại thế tục, hướng tới viên mãn!" Lý Tục Ân lúc này có chút kiêu ngạo, nó nói: "Chúng tôi hiện tại bị ngăn cản bởi gia đình, nhưng chỉ còn một bước nữa là đạt đến viên mãn rồi."

Màn hình điện thoại của nó hiện lên trước mắt Thẩm An trong chốc lát, Thẩm An nhìn thấy phía sau tên tiểu thuyết có một chữ "cao H".

Thẩm An có chút tò mò, hỏi Lý Tục Ân có thể đưa cho cậu hay không, sau đó hỏi: "Nhưng lớp trưởng và tôi có thể trực tiếp viên mãn đấy"

Lý Tục Ân gần như vì Thẩm An tức giận nghẹn chết, đến mức cảm thấy tại sao Thẩm An lại phiền như thế.

Thẩm An có chút tiếc nuối không đọc được tiểu thuyết, không chỉ như vậy còn bị Lý Tục Ân đuổi "Cút đi", Thẩm An không dám đi lên quấy rầy nó nữa, cậu là tò mò vì tính tình nó tệ quá, nếu lại nổi giận chọc người sẽ lại bị đánh, nhưng như vậy là không tốt.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc, thông báo nhập học đã được đưa ra.

Lâm Hạc không có thời gian.

Thế là Thẩm An đi lấy giấy báo nhập học.

Giữa trưa nắng nóng, Thẩm An sắc mặt đỏ bừng, nhận được thông báo trúng tuyển liền đi bộ về.

Đột nhiên một chiếc Mercedes-Benz với những đường nét mượt mà dừng lại trước mặt cậu.

Thẩm An dừng lại, sửng sốt.

Cửa xe mở ra, Thẩm An nhìn thấy người ngồi bên trong.

Sắc mặt cậu thay đổi, có chút không thể tin được, cậu lắp bắp, nhìn người bên trong, ngập ngừng gọi: "Cô... Cô?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui