Thiêu Thân

Về chuyện này mà nói, Thẩm An kỳ thực cực kỳ vô tội.

Cậu sau này nhớ lại cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, rõ ràng trước khi ở cùng Lâm Hạc, cậu cũng từng mơ tưởng có một cô bạn gái, học Đại học sẽ hẹn hò, cậu có vẻ như bị Lâm Hạc bẻ cong mất rồi. Mà cái người cong vèo tên Lâm Hạc kia ở trường còn hút gái hơn cậu, còn cậu thì lúc Đại học từng bị con trai theo đuổi quấy rối.

Cho dù là vậy, lần đầu tiên gặp cho trao đổi số liên lạc với Tề Tinh Duyệt cũng không có nghĩ nhiều, dù sao thì chuyện như vậy cũng là thiểu số, cậu cũng không thể mang tâm thái phòng bị mỗi khi gặp mặt đàn ông được.

Thậm chí lúc ấy cậu còn có chút hốt hoảng sợ hãi, bởi vì thời điểm ấy áp lực công việc quá lớn, cậu còn nghĩ công việc xảy ra vấn đề.

Thẩm An ghét việc học, cũng ghét đi làm, cực ghét áp lực.

Nhưng cậu cũng không thể cứ mãi không lớn được.

Phòng của bọn họ tháng trước sửa sang xong, bọn họ còn phải trả khoản tiền vay này. Có lúc cậu cũng nghĩ, lúc ấy giục Lâm Hạc mua phòng có lẽ là sai lầm, cậu nhất thời xung động, khiến cả hai người phải chịu áp lực lớn.

Mấy người ký túc xá bọn họ, Vu Cảnh đi Thượng Hải, Đặng Dung đi Anh học nghiên cứu.

Tuần trước được nghỉ còn đem theo cô bạn gái Tây, lúc ấy mấy người bọn họ tụ tập ăn lẩu, Thẩm An còn bốc phét với bọn họ, nói lần sau đợi bọn họ quay lại đem họ đi tham quan phòng mới của Lâm Hạc.

Lâm Hạc kỳ thực là một người rất lý trí, nhưng lúc ấy bị một câu "Em muốn ở cùng nhà với anh." Của Thẩm An kích động.

Mà Tề Tinh Duyệt là con trai độc đinh của giám đốc công ty, từng đi du học Mỹ.

Bè ngoài trông rất phong lưu văn nhã, kỳ thực thủ đoạn cứng rắn, hơn nửa năng lực lãnh đạo rất mạnh.

Người bố chủ tịch của anh ta bố trí cho anh ta một chức vụ cao tầng, trông có vẻ như muốn rèn luyện con trai, nhưng anh ta đi siêu xe, còn có tài xế riêng, một chút ý tứ giữ bí mật thân thế cũng không có.

Công việc ấy của Thẩm An vốn dĩ không thuộc về trách nhiệm của cậu, lúc trước trải qua một đợt biến động nhân sự, sau này Tề Tinh Việt biến thành cấp trên của cấp trên của cậu.

Vì vậy nói, lúc ấy Thẩm An bị công việc hành hạ đến mức một chút gió lay cỏ động cũng khiến cậu tinh thần khẩn trương, hơn nữa cậu cũng không thể mất đi công việc này được.

Dù sao Lâm Hạc luôn không vui mỗi lần tiêu tiền của Thẩm Kỳ, lớn như vậy rồi vẫn phải dựa vào cô để sống, vì cái gia đình này, và cũng vì để sống hòa thuận với hắn, cậu luôn phải hy sinh một tẹo.

Một Thẩm an hy sinh một chút vì gia đình bị công ty chèn ép lép dẹp.

Cuối tuần hai người hiếm lắm mới rảnh rỗi ôm nhau nằm trong chăn trong căn nhà mới trang hoàng của bọn họ ngủ nướng. Một cuộc điện thoại đến, cậu lại bị gọi đi, đi để gửi tài liệu.

Kết quả vừa đến liền không thể rời đi, phải ở lại tăng ca, đến trưa cũng không về được ăn cơm.

Kỳ thực hôm ấy Thẩm An ra khỏi cửa nhìn sắc trời âm trầm, nhưng trông không giống như trong chốc lát sẽ đổ mưa, vì vậy cậu ra ngoài cũng không nghĩ đem theo ô, dù sao cũng là đi gửi tài liệu, gửi xong liền về. Đợi đến năm giờ rưỡi chiều cậu tan làm ra khỏi công ty nhìn thấy mưa bay bên ngoài, cả người có chút hoang mang.

Cậu lấy điện thoại ra, phát hiện chỉ còn dư 1% pin, bởi vì là cuối tuần, ngày hôm trước Thẩm An không cố ý sạc, buổi sáng ra ngoài còn hơn 60%, cậu nghĩ là đủ dùng, cũng không mang theo sạc.

Cậu dùng 1% pin cuối cùng để gọi điện thoại cho Lâm Hạc, muốn hắn đến đón mình về, mang ô cho cậu.

Điện thoại vừa kêu một tiếng, màn hình chợt tối đen.

Mặc dù chỉ kêu một tiếng nhưng đầu kia đã bắt máy, Lâm Hạc rất thông minh, hắn có lẽ có thể đoán từ cuộc gọi nhỡ của Thẩm An, còn có làn mưa ngoài của sổ, đoán ra ý tứ của cậu.

Cậu nghĩ cậu có lẽ sẽ không đợi lâu lắm.

Nhưng đã 30 phút kể từ lúc cậu từ chối mấy vị đồng nghiệp đưa ô, Lâm Hạc vẫn chưa đến đón cậu.

Cuối tuần, công ty gần như đã về hết, những người còn lại Thẩm An không quen biết cho lắm, người ở tổ cậu đã về hết rồi.

Thẩm An đứng trước cổng công ty như hòn vọng phu, cuối cùng không còn cách nào đành quay trở lại công ty mượn điện thoại người ta gọi điện.

Lúc cậu quay người trở lại công ty thì gặp phải Tề Tinh Duyệt.

Tề Tinh Duyệt một tay đút túi, trên người là bộ comple đặt may màu xám bạc cao cấp, khiến cả người trông có vẻ bất phàm, anh ta nhìn thấy Thẩm An, sắc mặt thoắt một cái hiện lên ý cười ôn hòa, anh ta nói: "Có phải không đem theo ô không? Anh đưa em về nhé!"

Thẩm An kỳ thực muốn từ chối, bởi vì mấy tin nhắn gần đây Tề Tinh Duyệt gửi cho cậu dần dần xuất hiện một vài "ngủ ngon", "chào buổi sáng" các kiểu.

Hơn nữa ngày càng trở nên thường xuyên hơn.

Lâm Hạc thậm chí còn nhìn thấy mấy lần, khiến bọn họ nảy sinh mâu thuẫn.

Nhưng dù sao cũng là lãnh đạo của Thẩm An, hơn nữa Thẩm An trả lời cũng lạnh nhạt, vì vậy cho đến nay hai người vẫn chưa phát sinh trận cãi nhau lớn nào.

Tuy vậy Thẩm An thực sự rất muốn mau chóng về nhà, vốn dĩ theo kế hoạch tối nay bọn họ sẽ ra ngoài xem phim sau đó ăn một trận lớn.

Nhưng mưa to như thế này, có lẽ chỉ đành phải ở nhà, hy vọng Lâm Hạc đã làm cơm xong.

Tề Tinh Duyệt nhìn ra sự lưỡng lự của Thẩm An, suy nghĩ của cậu đều treo hết lên mặt. Một chút cũng không phải vì anh ta là cấp trên của cấp trên của cậu mà Thẩm An biểu hiện ra vẻ khó từ chối, hoặc lấy lòng.

Tề Tinh Duyệt cảm thấy cậu rất thú vị, vì vậy lại nói: "Vốn dĩ là ngày nghỉ của em, lại bắt em chạy qua đây gửi tài liệu, đưa em về cũng là điều đương nhiên."

Thẩm An bắt đầu cảm thấy có lý.

Cậu cuối cùng gật đầu, cái này cũng không tính là gì, là lãnh đạo quan tâm nhân viên bị chèn ép mà thôi.

Cậu nhìn thấy trợ lý phía sau lưng Tề Tinh Duyệt cũng không mang theo ô, cuối cùng đânhf thất vọng nói: "Vậy làm phiền rồi."

Tề Tinh Duyệt cười rất lịch sự, nói: "Không phiền."

Buổi chiều sau khi Thẩm An rời đi, Lâm Hạc cũng bị hướng dẫn viên gọi đi.

Ở trong phòng thí nghiệm đến hơn sáu giờ mới ra, hắn lúc tập trung cao độ rất dễ không để ý đến thời gian, đợi đến khi hắn ra ngoài nhìn thấy mưa nặng hạt, cũng nhìn thấy cuộc gọi đến chưa kịp bắt của Thẩm An, đã hơn 40 phút trôi qua kể từ lúc Thẩm An gọi điện rồi.

Lâm Hạc bước chân hoảng loạn đi về phía công ty Thẩm An, giữa đường cũng gọi cho cậu, truyền đến chỉ có âm thanh tắt máy.

Nước trên đường bị đế giày cuốn theo, mang theo vệt bùn lưu lại trên ống quần, còn là ngày cuối tuần, Lâm Hạc chen tàu điện ngầm cực kỳ khó khăn.

Đợi đến lúc hắn đổi hai chuyến tàu đến được công ty Thẩm An, hắn cầm theo ô, lại nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc tây trang đắt giá mở cửa xe cho Thẩm An, dùng tay che đi vài hạt mưa trên đầu cho cậu, rồi bước vào trong xe.

Là một con Porsche màu xám bạc.

Cửa xe đóng lại, Lâm Hạc đứng đó nhìn chiếc xe hòa vào dòng xe trên đường, hắn trầm lặng đứng trong mưa, rũ xuống mí mắt, nhìn thấy ống quần nửa ướt của mình.

Mị: Má, cái tình tiết máu cún quen thuộc này hình như 10 năm trước tôi đã từng xem qua trong một cái MV Vpop nào đó trên iTV rồi thì phải. Đề nghị tác giả tiếp tục triển khai 20 chương nữa nhé, cái này nằm ở phiên ngoại hơi phí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui