Chương 1: Gặp lại người xa lạ
Editor: Nhược Ảnh
Sững sờ nhìn nữ phục vụ đang quỳ gối trên nền nhà lạnh như băng, cô đang cúi đầu hốt hoảng quét dọn mảnh vỡ của thủy tinh, anh cảm thấy giờ phút này hô hấp của mình đã trở nên thật khó khăn.
"Xin lỗi Vu tiên sinh. Phục vụ này vừa tới, thật ngại vì đã đắc tội với hai vị." Trong gian phòng, quản lý hốt hoảng nịnh hót nói lời xin lỗi Vu Đông. Vu Đông đang là cổ đông lớn của nhà hàng này, dĩ nhiên quản lý không thể đắc tội anh được.
Dường như Vu Đông không nghe thấy, anh vẫn lẳng lặng nhìn cô gái đang ngồi trên mặt đất. Dưới ánh đèn lờ mờ, anh không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô nhưng anh biết, nhất định trên gương mặt ấy đang tràn đầy nước mắt.
Thấy Vu Đông không phản ứng, quản lý cho là anh quá tức giận nên mới không để ý tới mình. Ông ta không do dự kéo nữ phục vụ lên, nhưng bởi vì dùng lực quá mức nên khiến cô ngã ngồi lên mấy miếng thủy tinh bị vỡ.
Vu Đông đang muốn ngăn cản thì lại bị cô gái bên cạnh kéo lại: "Đông, đây là lỗi của cô ta, để cô ta gánh đi." Nói một cách hợp tình hợp lý xong, Gia Văn thân mật kéo tay của Vu Đông.
Cô ả thích người đàn ông này, lần đầu nhìn thấy đã thích rồi, mặc dù tài phú của anh ấy cũng rất hấp dẫn, nhưng điều khiến thiên kim của Quốc tế Thiên Tường cảm thấy thu hút hơn nữa chính là con người của Vu Đông.
Chưa từng cảm thấy mở miệng lại khó khăn như vậy, nhìn máu đỏ tràn ra trên mặt đất, bỗng nhiên Vu Đông muốn tự tát mình một cái.
"Không sao, đây không phải là lỗi của cô ấy. Là do tôi không cầm vững chiếc ly." Không dấu vết rút tay lại, Vu Đông đứng dậy nhìn người vẫn đang quỳ trên mặt đất vẫn đang không nói lời nào. Từ nãy đến giờ cô cũng chưa ngẩng đầu lên, không nên như vậy, Vu Đông suy nghĩ.
Cúi người kéo lấy nữ phục vụ luôn im lặng kia, không có gì bất ngờ khi nghe âm thanh hít vào của người ấy. Anh biết, cô sợ đau nhất. Sợ, rất sợ.
"Quản lý, phiền ông sắp xếp đưa tiểu thư đây về nhà." Không để ý đến Gia Văn giật mình cùng quản lý hoảng sợ, Vu Đông lạnh lùng mở miệng.
Rất nhanh sau đó, quản lý đã đưa Gia Văn ra ngoài, trước khi đi cô ả còn hôn anh một cái. Vu Đông chưa kịp tránh xa, xoay người lại thấy trong mắt cô gái đối diện hiện lên sự lạnh lùng, lại không có nước mắt. Đột nhiên anh cảm thấy trong lòng có nỗi bực tức khó chịu tuôn ra.
Bầu không khí không có âm thanh, mãi im lặng luôn khiến người ta không thở nổi.
Vu Đông muốn đỡ cô dậy, không ngờ tay mình lại bị hất ra: "Anh đưa em đến bệnh viện." Ý tốt bị từ chối, nhưng quan tâm thì cũng phải làm đến cùng, không được để ý đến những việc khác.
"Cảm ơn, Vu tiên sinh. Còn vài phút nữa là tôi tan việc rồi, đến lúc đó tôi sẽ tự đi." Hứa Nặc cố gắng tự đứng lên, đầu gối truyền đến cảm giác đau nhói khiến cô nhíu mày.
Cái gì, cô ấy còn phải làm việc sao? Vu Đông cảm giác như mình đã nghe nhầm, đầu gối còn đang chảy máu mà cô ấy còn nói phải làm việc!
"Em điên rồi sao?" Cố chấp kéo tay của cô, cô giãy dụa mấy lần nhưng rốt cuộc cũng phải từ bỏ.
Ngẩng đầu lên, Hứa Nặc ngước nhìn người đàn ông được thời gian điêu khắc* càng phát ra vẻ anh tuấn, trong lòng đã sớm không còn cảm giác đau đớn nữa.
* ý nói được thời gian, cuộc đời tôi luyện, rèn luyện.
"Vu Đông, hành động của anh được coi là gì? Thương hại sao?" Cô không khỏi cười lạnh thành tiếng, thì ra anh cũng có hứng thú như vậy à?
Người đàn ông bị chất vấn đột nhiên im lặng buông tay Hứa Nặc ra, trong mắt có chút tổn thương: "Anh chỉ muốn đưa em đến bệnh viện." Cô không khóc, cũng không nũng nịu với anh. Đột nhiên anh rất khinh bỉ chính mình, anh còn tư cách gì để tiếp tục nhận được sự tin cậy từ cô chứ?
"Anh muốn tôi chết sao?"
Trong không gian ngột ngạt, những lời này giống như ma chú quay vòng vòng trong đầu Vu Đông. Cô rời đi, không để ý đến vết thương còn đang chảy máu, chẳng hề quyến luyến đẩy anh ra rồi đi mất.
Giống như chính mình vào ngày hè đó, dứt khoát xoay người như vậy.