Chương 4: Thì ra là thích
Edit: Nhược Ảnh
"Anh muốn tôi chết sao?"
Mở mắt ra, Vu Đông thẫn thờ nhìn chằm chằm lên trần nhà, mồ hôi chảy xuống dọc theo mép tóc.
Từ sau ngày gặp lại Hứa Nặc, những câu nói ấy như ác mộng đối với Vu Đông. Cô gái trong mơ ôm gối ngồi co trong góc, Vu Đông muốn nói gì đó lại hoảng sợ phát hiện mình không mở miệng được. Đang bối rối thì lại thấy cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc Vu Đông chống lại cặp mắt kia thì anh liền tỉnh lại.
Ánh mắt đã từng ngây thơ như vậy, hôm nay chỉ còn lại sự lạnh lùng.
"Vu tiên sinh, người đó đã bị tôi sa thải rồi." Quản lý vẫn nịnh hót tươi cười như cũ, cho là mình đã suy đoán đúng ý định của ông chủ.
Không chú ý tới người quản lý đang đứng giải thích với mình ở sau lưng, Vu Đông chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ đến nơi rồi.
Hồn bay phách lạc lên xe, Vu Đông suy nghĩ đến lời của quản lý. Mới làm ở chỗ này một tháng, không có tiền lương, không có tiền thuốc thang, cứ như vậy cô lại rời khỏi thế giới của anh một lần nữa.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, lần này cô đã rời đi trước.
Không do dự bao lâu, Vu Đông quyết định nhờ bên mật thám giúp đỡ. Nhờ tiền của anh, bên mật thám đã nhanh chóng có câu trả lời.
Vu Đông cẩn thận quan sát nhà lầu đổ nát từ trong xe, phải gọi nơi này là nguy lâu* mới đúng.
*nguy trong nguy hiểm, lâu là nhà lầu, ý chỉ là nhà lầu nguy hiểm.
Cầm tư liệu mà mật thám điều tra được, Vu Đông không tự chủ mà nhíu mày thật chặt. Mặc dù biết cô làm phục vụ trong nhà hàng thì nhất định cuộc sống rất khó khăn, nhưng anh không cách nào hiểu tại sao cô lại ở một nơi đầy dầu mỡ nước bẩn như thế này.
Liên tục thừa nhận sự thật, rốt cuộc Vu Đông cũng vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Không ai trả lời.
Vừa rồi nhìn thấy cô xách giỏ đồ ăn ở đầu ngõ, nhất định là đang ở nhà. Vì vậy anh yên tâm chờ đợi chủ nhà ra mở cửa.
Quả nhiên, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng dép đi trên mặt đất.
"Đây, đây. Ba à, sao ba lại quên mang chìa khóa vậy?" Cửa từ từ mở ra, tim Vu Đông đột nhiên nhảy lên thật mạnh.
"Không phải con nói là đã để chìa khóa trong túi cho ba rồi sao..." Giọng nói có chút oán trách lầu bầu, cho đến khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì ngưng ngay lập tức.
Hứa Nặc hốt hoảng muốn đóng cửa, kết quả bị một cánh tay chặn lại. Vào thời điểm mấu chốt lúc Vu Đông vươn tay ra, tay bị đau đến mức khiến anh phải hít vào một hơi sâu.
Bất đắc dĩ nhìn anh, Hứa Nặc buông cửa ra, xoay người đi vào trong.
Vu Đông quan sát căn phòng nhỏ, cảm giác chua xót dần tăng lên. Chiếc bàn vuông nhỏ chiếm phần lớn diện tích của phòng khách, không có ti vi, không có máy điều hòa, thậm chí còn không có máy quạt. Phòng nhỏ rất sạch sẽ, nhìn thấy tấm hình treo trên tường, Vu Đông bỗng dưng nhớ lại những ký ức cũ.
Trong bức ảnh ấy, Hứa Nặc nắm tay của bác trai, vẫn là nụ cười xấu hổ của lúc trước. Tấm hình này là do đích thân anh chụp.
Hứa Nặc cầm một chiếc hộp nhỏ đi tới, ra dấu tay với Vu Đông, ý bảo anh đưa tay ra. Vu Đông không biết thế nào nên cười cười, cẩn thận vươn tay tới.
Sau khi xoa thuốc xong, Hứa Nặc thu dọn đồ xong đứng lên: "Được rồi, anh đi đi." Nói hết rồi cũng không nhìn Vu Đông một cái nào nữa.
Không ngờ mình bị đuổi đi, vốn là Vu Đông muốn nói gì đó, tuy nhiên chỉ mở miệng ra rồi cuối cùng cũng lặng lẽ đi ra khỏi cánh cửa, rồi ra khỏi căn nhà, rời khỏi ngõ nhỏ.
Ở trên lầu, Hứa Nặc vén rèm cửa sổ lên, nhìn thấy chiếc xe màu đen ở đầu hẻm thì cụp mắt xuống.
Ba giờ sáng, Vu Đông theo thói quen mở mắt ra, cũng không còn kinh hoảng nữa. Anh đứng dậy đi đến tủ sách rồi lấy một cuốn sổ ghi chép màu lam ở sâu trong một hàng sách dày. Bởi vì để quá lâu nên giấy trong sổ đã trở nên trắng bệch rồi.
Mỗi một tờ giấy đều ghi chép rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn có dấu tích viết qua loa của anh. Nhẹ nhàng lau lên nét chữ khác biệt của Hứa Nặc ở trang đầu tiên, khóe miệng Vu Đông dâng lên một nụ cười khổ.
...
"Thầy Vu, hôm nay phiền thầy nữa rồi." Cô gái lễ phép nhìn cậu, nụ cười vô cùng trong sáng, khiến tim cậu trở nên hoảng loạn.
"Hứa Nặc, hay là chúng ta yêu nhau đi?"
Lúc thốt ra câu nói ấy, không lạ gì khi cô gái kia lại đỏ mặt. Vu Đông cho là Hứa Nặc sẽ cho mình một cái tát, sau đó sẽ không bao giờ để ý tới cậu nữa, nhưng cô chỉ cúi đầu, sau đó gật đầu một cái.
"Được." Giọng nói be bé không thể nghe rõ, thế nhưng lại giống như đã dùng hết tất cả sức lực.
Ngày đó, Vu Đông lặng lẽ viết tên của mình lên cuốn sổ của Hứa Nặc.
Cậu biết, mỗi ngày Hứa Nặc đều dùng cuốn sổ này.
Ngày đó, Vu Đông bắt đầu yêu.