Chương 7: Tình yêu ở nhà đối diện.
Edit: Nhược Ảnh
Mấy tháng sau, một tối nọ, Vu Đông đi xã giao nên uống hơi nhiều một chút. Đối phương cũng không yên lòng để anh tự mình lái xe nên gọi xe hộ. Người lái xe hỏi anh đi tới đâu, Vu Đông mơ mơ màng màng nói ra một địa chỉ.
Đến lúc xe dừng ở đầu hẻm thì Vu Đông mới phản ứng được.
Chao đảo lắc lư xuống xe, người lái xe thấy bộ dạng say đến không biết gì của anh thì lập tức đi tới dìu. Ông ta nghi ngờ nhìn người ăn mặc chỉnh tề rồi lại nhìn chiếc xe có giá trị không rẻ của mình ở phía sau.
Vu Đông mượn ánh đèn mờ mờ chỉ về phía nhà Hứa Nặc.
Gõ cửa một hồi lâu mới thấy cửa mở ra. Người lái xe nhìn cô gái trẻ tuổi ra mở cửa rồi hỏi, cô biết anh ta sao?
Cô gái do dự một chút, rốt cuộc gật đầu.
Sau khi thanh toán tiền xong, người lái xe cầm tiền rồi nhanh chóng rời đi.
Cảm giác có người lau mặt cho mình, Vu Đông lặng lẽ mở mắt. Không nghĩ tới có thể thấy được Hứa Nặc nên anh không quan tâm nhiều, vội vươn tay muốn chạm vào để xác định xem có phải là mơ hay không.
Cô gái nhăn mặt tránh khỏi.
Ngày hôm sau, Vu Đông vừa tỉnh đã vội vã mở cửa nhìn số nhà 301.
Quay đầu nhìn sau lưng mình, 302, đó mới là nhà của Hứa Nặc. Cúi đầu suy nghĩ một chút, dường như Vu Đông hiểu ra điều gì. Đang muốn về nhà thì lại thấy Hứa Nặc cầm giỏ thức ăn đi lên lầu.
"Chào buổi sáng." Vu Đông ngượng ngùng chào hỏi, Hứa Nặc gật đầu một cái coi như là trả lời.
Sáng sớm hôm ấy, Vu Đông gọi một cuộc điện thoại, sau đó hành lý của anh đã được thu xếp vào trong một chiếc rương nhỏ, đưa tới tận nhà. Hứa Nặc cũng chỉ nhìn anh một cái, không nói gì thêm.
Vì vậy, Vu Đông ở chỗ này, ngủ trên chiếc ghế sa lon nhỏ ở trong phòng khách chẳng rộng bao nhiêu. Ban ngày Hứa Nặc đi đâu anh cũng đi theo tới đó, tối đến thì xử lý công việc trên máy tính.
Ba Hứa đã già, lại có chứng lẫn nên không nhớ rõ anh, Vu Đông cũng chẳng vội, không có gì làm thì đi theo ông nói chuyện. Nhưng có nhiều lần dường như ba Hứa nhớ tới điều gì, trò chuyện một lát lại đột nhiên tức giận nhìn Vu Đông, thậm chí cầm gậy muốn đánh anh.
Cũng may Hứa Nặc chạy tới ngăn trước mặt anh, lúc ấy ba Hứa mới buông lỏng tay.
Vu Đông cảm thấy rất kỳ lạ nhưng lại không hỏi.
Qua hai tháng sau, ba Hứa ra ngoài đi dạo, Hứa Nặc cũng không đi làm nên cô bảo anh ngồi trên ghế sa lon.
"Tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng." Hứa Nặc nghiêm túc nhìn anh.
Vu Đông suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
"Chuyện tôi chuyển trường, anh biết chứ?"
Anh hơi áy náy gật đầu, làm sao không biết chứ. Thậm chí anh còn lén chạy đến nhà cô, muốn nhìn xem cô sống có tốt hay không, bây giờ nhớ tới, anh cũng muốn phỉ nhổ bản thân mình.
"Sau khi chuyển trường, tôi tự sát mấy lần, nhưng mà không thành công." Cô chỉ vào vết sẹo xấu xí trên cổ tay mình, "Sau đó ba tôi phá sản, cho nên tôi nghỉ học. Mấy năm tiếp đó cũng giống như anh đã thấy, tôi chạy khắp nơi làm việc." Hứa Nặc nói rất nhẹ nhàng từ tốn, giống như những chuyện đó không phải xảy ra trên người cô.
"Thật xin lỗi." Vu Đông đứng lên, nghiêm túc nói với cô.
"Không sao, cũng đã qua rồi." Hứa Nặc bình thản nhìn Vu Đông, dừng một chút rồi lại nói tiếp, "Bây giờ anh có thể rời khỏi nhà tôi rồi chứ?"
Vu Đông sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn Hứa Nặc dọn dẹp đồ của anh bỏ vào chiếc rương nhỏ rồi đưa cho anh. Sau đó đẩy anh ra cửa.
"Đừng trở lại, dọn nhà là chuyện rất khó khăn với tôi, anh biết mà."
Tiếp đó, cửa đóng "rầm" một cái.