Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi


Lúc này, đối mặt thi thi trung phổ thông sắp tới gần, bọn họ không thể không căng da đầu, chuyển tâm tư từ bang phái quay lại trong sách giáo khoa, ngoại trừ huấn luyện hằng ngày, tất cả tinh lực đều tập trung vào Tống Diệp dạy bổ túc.

Hôm nay biết được Vương Hàm chuyển trường, mấy thiếu niên liền nương cớ chúc mừng, đề nghị đi ra bên ngoài ăn cơm, Từ Tử Hàng thấy bọn họ đọc sách đến hai mắt biến thành màu đen, trong lòng đáng thương anh em, liền cầu tình với Tống Diệp.

“Cũng được, ăn xong rồi buổi tối có tinh thần luyện súng.

” Tống Diệp khép quyển sách bài tập lại, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Chúng tôi có thể luyện súng sao?” Vừa nghe được tin tức này, Từ Tử Hàng đâu còn lo lắng đề tài ăn cơm, ở sau khi nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Tống Diệp, hưng phấn đến lấy tay cào tóc, hận không thể lập tức tan học về căn cứ, “Hiện tại tôi sẽ đi nói ngay với bọn họ.

” Bảo đảm đám nhóc kia quét hết mệt nhọc, đầy máu sống lại.


Tống Diệp cũng là đã lâu không ra ngoài hoạt động, cả ngày dạy bổ túc ra đề mục vòng trọng điểm cho bọn họ, ít nhiều cũng có chút mỏi mệt, muốn đi thả lỏng một chút, liền theo Từ Tử Hàng đi ra ngoài trường, lúc này, di động trong túi lại là bắt đầu chấn động, cô nhìn thoáng qua biểu hiện người gọi, quay đầu nói với Từ Tử Hàng: “Các người đi trước đi, tôi nghe điện thoại một chút.

”“Ừ, tôi chờ em ở cổng trường.

” Từ Tử Hàng gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài.

Bên này Tống Diệp tìm một góc yên lặng, ấn nghe điện thoại, giọng nói của Triệu Chân lắp bắp truyền tới, “Tống Diệp, đang ăn cơm sao?”“Vẫn chưa, chú Triệu tìm cháu chuyện gì?” Tống Diệp hỏi thẳng vào vấn đề.

Triệu Chân trong microphone ho khan hai tiếng, giọng nói có chút khó xử, “Lần trước, hoạt động đã nói khi ăn cơm với Vương tổng, là ở mấy ngày gần đây, chú biết cháu sắp thi trung học phổ thông, đang vội vàng học tập, nếu không lần này…… chú tự mình đi thôi.

” Do dự cả buổi, thật vất vả gọi một cuộc điện thoại, đến phút cuối cùng, Triệu Chân vẫn là không mở miệng được.


Gần đây Tống Diệp rất ít đi châu báu Ngọc Phúc, Triệu Chân cho rằng cô đang chuẩn bị cuộc chiến thi trung học phổ thông nên vẫn luôn không dám quấy rầy, tuy rằng hoạt động rất quan trọng, nhưng một người lớn như ông chậm trễ trẻ con học tập, trong lòng vẫn là cảm thấy đáng xấu hổ.

Tống Diệp nghe đến sửng sốt, lúc này mới xoa xoa thái dương, cảm thấy chính mình vội choáng đầu, ngược lại quên mất chuyện lớn kiếm tiền, “Chú Triệu không cần lo lắng, lần này bỏ vào không ít tài chính, tự nhiên muốn đi hồi vốn, hai ngày này cháu sẽ đi qua với chú.

” Cuối cùng, cô nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Đến lúc đó lại mang một người qua.

”“Ừ, vậy được, hai ngày này chú sẽ chuẩn bị một chút.

” Triệu Chân rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cúp điện thoại.

Tống Diệp nắm di động, trong lòng tính toán năm triệu tài chính này đến lúc đó phải mò về bao nhiêu mới tính đủ, tài chính chảy trở về muốn bỏ vào chi nhánh, còn muốn rót vào bang Dạ, xem ra còn phải tiếp tục nghĩ phương pháp kiếm tiền…… Vừa nghĩ, cô vừa thay đổi bước chân đi ra ngoài trường.

Xa xa, liền thấy mười mấy thiếu niên đang chờ ở đàng kia, cầm đầu lóa mắt nhất là thuộc về Từ Tử Hàng - con khổng tước chỉ biết sáng lên này, vóc dáng cao, dáng người tốt, diện mạo anh tuấn, một thân đồng phục tròng lên trên người cũng có thể mặc ra vẻ lãnh khốc, mà giờ phút này anh ta đang dựa nghiêng trên cổng trường, đứng lại trước mặt là…… Đường Mỹ Linh?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận