Tống Diệp sửng sốt, gương mặt quen thuộc đã lâu không thấy làm cô nghi hoặc không thôi, chờ nhìn thấy phong thư hồng nhạt trong tay đối phương, Tống Diệp mới bừng tỉnh, hoá ra lại là một gốc cây hoa đào bị Từ Tử Hàng giết đến.
Đường Mỹ Linh không có chú ý Tống Diệp đến gần, trong tay nắm lá thư, vẻ mặt co quắp bất an, “Từ thiếu, em, em thích anh, bắt đầu từ lớp bảy đã thích anh, lá, lá thư này, xin anh nhận lấy.
”Lắp bắp lấy hết can đảm nói xong câu đó, Đường Mỹ Linh đưa thư ra ngoài, khẩn trương đến sắc mặt đỏ bừng.
Từ Tử Hàng rũ mắt nhìn một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng câu lên, “Là cô?”“Từ, Từ thiếu nhận ra em? Đúng, em chính là Đường Mỹ Linh, lớp trưởng lớp năm, sau cuối tuần sẽ điều đến lớp một, hy vọng về sau, có thể ở chung thật tốt với Từ thiếu.
” Nghe được đối phương nhận ra mình, Đường Mỹ Linh đỏ bừng mặt, vui vẻ đến tìm không ra nam bắc, thuận tay vén tóc bên má, tự cho là bày ra góc độ đẹp nhất, chỉ chờ Từ Tử Hàng gật đầu, sau đó hai người thuận lý thành chương sẽ ở bên nhau.
Vương Hàm lúc trước còn tự xưng là hoa khôi trường, ở trước mặt mọi người nhục nhã cô yêu thầm Từ Tử Hàng là không biết trời cao đất dày, nhưng kết quả là cô ta đi rồi, Từ Tử Hàng cũng không thèm nhìn cô ta một cái.
Hiện giờ Từ Tử Hàng lại nói nhận ra cô, so sánh hai bên, lòng tự tin của Đường Mỹ Linh lập tức tăng cao, hận không thể để Vương Hàm tới chính mắt chứng kiến cô thu phục vương tử vườn trường.
Lúc đang nghĩ đến vô cùng tốt đẹp, Từ Tử Hàng lại là đột nhiên cười nhẹ ra tiếng, “Ha ha, cô là vì tôi mới đến lớp một sao?” Khẩu khí của anh hơi có chút nghiền ngẫm, sau khi nói xong khóe mắt liếc thấy Tống Diệp đang tới gần, trong lòng bỗng nhiên có một ý tưởng.
“Từ thiếu, em tới lớp một, chính là hy vọng tương lai có thể cùng học trung học phổ thông với anh, cùng học đại học……” Đường Mỹ Linh càng nói mặt càng hồng, rốt cuộc niên đại này, viết thư tình đã là mức độ tỏ tình lớn nhất, biểu đạt ái mộ trước công chúng như vậy, nam sinh cũng chưa chắc làm được.
“À?” Từ Tử Hàng ngược lại không nghĩ tới lá gan Đường Mỹ Linh lớn như vậy, ý cười nơi khóe miệng càng thêm ác liệt lên, anh thở dài một hơi, “Chính là nếu so sánh, tôi càng thích cô ấy hơn.
”Cô ấy? Đường Mỹ Linh sửng sốt, theo hướng ngón tay Từ Tử Hàng đột nhiên quay đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nhất thời hít hà một hơi, một khuôn mặt hoàn toàn tối đen, “Tống Diệp.
”“Ừ, so với Tống Diệp, cô không đủ xinh đẹp, dáng người cũng rất bình thường, thành tích học tập cũng kém hơn, còn có chính là, ở trong mắt tôi, cô ấy tốt hơn cô không chỉ ngàn lần, vạn lần.
” Từ Tử Hàng cong lưng, tiến khuôn mặt tuấn tú đến trước mặt Đường Mỹ Linh, từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng thong thả đâm vào ngực cô ta.
Từ Tử Hàng người này từ trước đến nay bênh vực người mình, hơn nữa cực kỳ lãnh khốc, nhưng lại là rất hờ hững với nữ sinh chướng mắt, đối đãi kẻ địch càng là không hề khách khí, mà vừa lúc người đứng ở trước mặt anh, đỏ mặt thổ lộ với anh là Đường Mỹ Linh, nữ sinh này khi dễ Tống Diệp hơn hai năm, làm khó dễ khắp nơi, từ ngày đó đi đón Tống Diệp gặp qua cô ta, Từ Tử Hàng liền yên lặng nhớ kỹ.
.