Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi


So sánh với nữ sinh ăn mặc xinh đẹp lại không lấy ra được 600 tệ, 700 tệ của Tống Diệp quê mùa giống như là tát vào mặt cô ta, cô ta xấu hổ đến rốt cuộc không chỗ dung thân.

Tống Diệp cũng không có lại liếc nhìn cô ta một cái, cô giữ vững nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu là đối phương bới móc, nhất định phải có dũng khí gánh vác hậu quả.

Đây chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ, cô cũng không có để ở trong lòng.

Trực tiếp thay đổi một bộ quần áo mới, xách theo túi đi ra tòa nhà buôn bán, thoáng nhìn ven đường có cửa tiệm cắt tóc, nhớ tới đầu tóc rối của mình, bước chân của cô không ngừng, trực tiếp đi qua.

Trong tiệm còn có hai ba khách hàng đang làm tóc, lúc thợ cắt tóc nhìn thấy Tống Diệp thì hơi sửng sốt, hiển nhiên là chưa thấy qua cô gái nhỏ nào có tóc mái che đi cả khuôn mặt, thoạt nhìn không hề có tinh thần phấn chấn.

“Vị khách này là muốn kiểu tóc thế nào, muốn uốn tóc không?” Thợ cắt tóc sửa sang lại công cụ, có chút không chút để ý, đại khái cũng là nhìn ra Tống Diệp là loại nữ sinh trời sinh nhát gan, mới dùng tóc mái che lấp, bình thường loại khách này sẽ không làm cắt sửa lớn.


Nhưng giây tiếp theo Tống Diệp phun ra hai chữ, lại là làm anh ta ngây ngẩn cả người.

“Tóc ngắn.

”Tóc ngắn? Thợ cắt tóc giương mắt đánh giá mái tóc của nữ sinh trong gương, “Là muốn cắt ngắn bao nhiêu?”“Như anh vậy.

” Ba chữ lời ít ý nhiều, lập tức làm thợ cắt tóc cả kinh đến miệng đều mở to không ít.

Bởi vì thợ cắt tóc là đàn ông, tóc tự nhiên rất ngắn, nhưng một người nữ sinh cắt thành như vậy, không phải sẽ thành thằng nhóc giả ư.

“Có vấn đề sao?” Tống Diệp nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, vừa rồi mua quần áo lãng phí thời gian, cô muốn đi qua cửa hàng châu báu sớm một chút.


Thợ cắt tóc theo bản năng lắc lắc đầu, thấy Tống Diệp thật sự không phải nói giỡn, liền cầm kéo, cắt xuống tóc mái dày nặng kiaNháy mắt tiếp theo, khuôn mặt thật sự lộ ra lại làm thợ cắt tóc ngây ngẩn cả người lần nữa.

Tống Diệp không phải tự ti, cũng không phải lớn lên không xinh đẹp, ngược lại, ngũ quan của cô cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, cảm giác lập thể cũng rất tốt, làn da mịn mằng, mắt nước cong cong, không hề giống trẻ con xuất thân từ nông thôn, mùa hè dầu thừa đầy mặt, mùa đông thì hai cao nguyên đỏ hồng.

Mà sở dĩ ba người Đường Mỹ Linh chán ghét Tống Diệp, nhằm vào cô khắp nơi, cũng là vì lúc nhập học hồi lớp 7 trong lúc vô tình thấy được diện mạo của cô.

Tâm lý ghen ghét của phụ nữ, có đôi khi còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Khi để một đầu tóc ngắn này đứng ở dưới ánh mặt trời, Tống Diệp không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, cảm khái sau khi ném đi một đầu tóc phiền não thì vô cùng thoải mái mát mẻ.

Bởi vì kiếp trước sát thủ chấp hành nhiệm vụ cần ngụy trang hàng năm, cho nên rất nhiều thời điểm cô vẫn duy trì tạo hình tóc ngắn, sạch sẽ lưu loát, lại phối hợp với áo khoác màu trắng quần jean màu đen vừa mới mua, ngũ quan xinh đẹp ít đi vài phần ôn nhu, nhiều thêm vài phần anh tuấn, nếu không cố tình đi quan sát, đứng ở trong đám người đủ để khó phân nam nữ.

Triệu Chân dậy từ sáng sớm, trời vừa mờ sáng đã in xong hợp đồng, đều chuẩn bị tốt văn kiện con dấu, ngồi một mình ở trong tiệm, không ngừng nhìn cửa tiệm, chờ mãi chờ mãi, chờ đến tất cả nhân viên đều tới đi làm, cũng chưa chờ được người ngày hôm qua.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận