Chỉ bằng ba khối phỉ thúy này, châu báu Ngọc Phúc không hề nghi ngờ thành người thắng lớn nhất ở hội đấu giá lần này, hơn nữa cuối cùng ba khối phỉ thúy này đều được người nhà họ Khúc mua đi, vị Khúc thiếu quý khí kia trước khi đi còn sai người đưa danh thiếp, không thể nghi ngờ là đang tỏ vẻ ủng hộ, điều này làm cho mọi người ở đây là vừa hâm mộ lại ghen ghét, bởi vậy dẫn phát hiệu ứng bươm bướm lớn hơn.
Ngay khuya hôm đó, Triệu Chân còn bị mấy thương nhân châu báu kéo đi bữa tiệc, Tống Diệp lại đi tiệm net một chuyến, điều tra rõ bản đồ vào núi.
Lúc ra ngoài, thấy một chiếc mercedes màu đen ngừng ở trước mắt, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn quý khí của người đàn ông.
Tống Diệp biết, người đàn ông này nhìn như ăn chơi trác táng, trên thực tế cũng không dễ đối phó.
Mua đi đồ vật của châu báu Ngọc Phúc trên hội đấu giá, lại đưa danh thiếp, hết thảy đều là cố ý, hiện giờ xuất hiện ở chỗ này, liền càng thêm chứng minh, mục tiêu của anh, là cô.
Dưới màn đêm đen nhánh, bảng hiệu màu sắc rực rỡ trên đỉnh đầu, chiếu rọi ở trên mặt người đàn ông, có một loại phong thái mị lực khác, anh ta cười nhẹ nhàng, đưa ra lời mời vớiTống Diệp, “Thân thủ cậu không tồi, có hứng thú, ở bên cạnh tôi không?”Ở bên cạnh tôi.
Những lời này nghe có chút nghĩa khác, nhưng ở dưới tình huống đối phương không biết thân phận con gái của Tống Diệp, đó là một giao dịch công bằng yết giá rõ ràng.
Cũng chính là vào giây phút này, người đàn ông nhìn thấy trênkhuôn mặt đặc biệt tinh xảo kia lộ ra cười.
Ý cười kia chìm chìm nổi nổi quay cuồng ở đáy mắt, rõ ràng xán lạn như hoa, nhưng vô cớ khiến người cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Trên đời này có rất nhiều người muốn mua tôi, nhưng những người đó, cuối cùng đều chết ở trong tay của tôi……”Những lời này, thẳng đến rất nhiều năm về sau, Khúc Bạch luôn sẽ nhiều lần nhớ lại, sau đó âm thầm may mắn chính mình không có bởi vì tự cao tự đại ngu xuẩn, trêu chọc tới một kẻ địch trí mạng.
Tống Diệp tự nhiên cũng sẽ không bởi vì một lời không hợp liền giết người, ở khi cánh chim chưa đầy đặn, ngủ đông là lựa chọn tốt nhất của cô.
Đương nhiên, có vài người và chuyện, một khi nhớ lại, cô nên làm cũng là nghĩa vô phản cố.
Ở ngày hôm sau hội đấu giá, sau khi Tống Diệp lựa chọn năm sáu khối đá ở hội trường, giao cho Triệu Chân, “Lần này thứ cháu mua, có thể nạp toàn bộ vào châu báu Ngọc Phúc, cái giá lớn là muốn 60% cổ phần trong tay cháu, chú có thời gian một tuần suy xét.
”Triệu Chân nhìn thân ảnh nho nhỏ đi xa kia, nỗi lòng quay cuồng rối rắm không thôi.
Nếu thật sự đưa ra cổ phần, vậy cũng liền ý nghĩa châu báu Ngọc Phúc đổi chủ, có thể tưởng tượng được thủ đoạn vô cùng kỳ diệu kia của Tống Diệp, có lẽ châu báu Ngọc Phúc ở trên tay cô, mới có thể chân chính xông ra một mảnh thiên địa……Để lại một đề tài khó thật lớn, Tống Diệp vỗ mông ngồi trên xe buýt, một đường đi vùng núi xa xôi trong trí nhớ.
Lúc này, trên khắp nơi của tổ quốc còn có rất nhiều khu vực chưa được khai phá, vùng núi không có kéo điện, không thể phổ cập giáo dục, nhân dân trong núi còn đang khiêng cuốc thờ phụng thiên cẩu ăn trăng.
Theo xe buýt một đường xóc nảy, trước mắt dần dần lộ ra núi lớn liên miên phập phồng, ảnh ngược ở đáy mắt Tống Diệp, hóa thành một mảnh bóng tối nồng đậm.
.