“Cái gì? Kiện tôi?” Tống Viễn Chí sửng sốt, lúc này mới nhớ tới đối phương có tiền có thế, không nhịn được có chút khẩn trương, “Tôi là ba Tống Diệp, ba lo lắng con gái bị người lừa ở bên ngoài, có cái gì không đúng.
”“Đúng vậy, Tống Diệp là con gái nhà chúng tôi, các người có quan hệ gì với nó, bạn bè?” Lục Lan vừa chen tới cửa theo nhanh chóng nói chen vào, từ trước đến nay bà mẫn cảm với mùi vị của kẻ có tiền, lúc này một đôi mắt hạt châu đã sớm dính đến trên người Triệu Chân.
Khuôn mặt Triệu Chân trầm xuống, không dấu vết nhìn lướt qua người phụ nữ xấu xí chật vật không chịu nổi trước mặt, không thể tin được đây chính là mẹ của Tống Diệp, trên mặt kéo ra một nụ cười cứng đờ, “Tống phu nhân, chúng tôi là bạn của Tống Diệp, tôi họ Triệu.
”Lục Lan bị một câu Tống phu nhân này gọi đến là hai mắt lóe sáng, trên mặt lộ ra một nụ cười rụt rè mất tự nhiên, “Tôi là mẹ của Tống Diệp, nếu là bạn bè, vậy chuyện liền dễ làm.
”“Hả?” Triệu Chân nghi hoặc, sao nghe không giống như là chuyện tốt.
Ngược lại Tống Diệp rất nhàn hạ đứng ở một bên, từ khi một đám người Lục Lan này đi ra liền bắt đầu xem diễn.
Quả nhiên, ở trong ánh mắt lạnh băng của Tống Diệp, Lục Lan mang theo gương mặt tươi cười, “Triệu tiên sinh, Tống Diệp đáng chết này không hiểu chuyện, đánh hỏng đồ vật, các người đều là bạn bè, thoạt nhìn cũng rất có tiền, không bằng liền giúp nó đền tiền đi.
”Lời kia vừa thốt ra, chớ nói Triệu Chân, đến Vương Ngọc Đường bên cạnh cũng trừng lớn hai mắt theo, quê mùa đến mức kỳ ba này thật đúng là lần đầu gặp được.
Sau một lúc lâu, Triệu Chân mới gian nan quay đầu, nhìn về phía Tống Diệp khí định thần nhàn, “Cháu không nói với bọn họ, tài sản hiện giờ của cháu?” Theo lý thuyết, đứa bé tuổi này là thích làm nổi bật và khoe khoang nhất, phàm là làm ra chút chuyện đều hận không thể để người khắp thiên hạ đều biết, huống chi Tống Diệp làm ra còn là chuyện thu mua công ty châu báu kinh thiên động địa như vậy, chẳng lẽ cô không nói với chút nào với trong nhà?“Ừ, đoạn tuyệt quan hệ, không cần thiết nhiều lời.
” Tống Diệp gật gật đầu, trực tiếp đâm thủng giấy cửa sổ, trên mặt ngược lại là bằng phẳng, thậm chí rất ác liệt nói thêm một câu, “Tài sàn mấy chục triệu trên người cháu, không liên quan đến bọn họ.
”Triệu Chân ngẩn người, biết cô không thích nói giỡn, lập tức cũng không cảm thấy muốn khuyên bảo cái gì, trực tiếp cười nói: “Vậy nếu bên này xong việc, chúng ta liền đi ăn cơm đi, lúc này Vương tổng chính là chiếu cố cho chúng ta việc làm ăn mấy triệu, ha ha……”“Được, Vương tổng, mời bên này.
” Tống Diệp mỉm cười làm ra động tác mời, từ đầu chí cuối đều chưa từng để ý tới cả trai lẫn gái bên cạnh.
Vương Ngọc Đường vốn cũng không quá để một đứa bé vào mắt, thậm chí cho rằng Tống Diệp chỉ là đạn khói do Triệu Chân tìm ra, chỉ là từ vừa rồi đến bây giờ, cô than nhiên không kiêng kị tức giận gì với gièm pha trong nhà, trong lúc nói chuyện với nhau tiến thối có độ, tuy rằng khí chất thanh lãnh một chút, nhưng đối đãi đúng mực lại là nắm giữ đến cực tốt, từ trên điểm này, liền không khỏi làm lòng người sinh hảo cảm, xem trọng vài phần.
Trong lúc ba người nói chuyện, đã dần dần đi xa, mà người nhà họ Tống đứng ở tại chỗ còn bị trái một câu mấy triệu, phải một câu mấy triệu đập đến đầu óc choáng váng, loại dân chúng nhỏ cấp bậc như bọn họ, cả đời cố sức làm việc, phỏng chừng còn khó để dành được mấy trăm ngàn, mấy chục triệu là khái niệm gì?.