Nhân viên kia sửng sốt, ngay sau đó đáp: “Cô ấy ngủ ở phòng nghỉ, tôi thấy sắc mặt cô ấy không được tốt.
”“Ừ, cảm ơn.
” Tống Diệp cảm ơn, lập tức đi vào cửa hàng, đi tới phòng nghỉ bên kia.
Nhân viên thấy Triệu Chân không có phản ứng, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra Vân Hoa này không phải tình nhân nhỏ của Triệu Chân, mà là có liên quan đến đứa bé này.
Cộp cộp cộp, dọc theo đường đi đi thông phòng nghì, bước chân Tống Diệp có vẻ có vài phần dồn dập.
Đời trước Vân Hoa bị chết ở núi lớn, hoàn toàn không có cùng cô đi vào thành phố Vân sinh hoạt, mà cô quen độc lai độc vãng, bận rộn việc của mình, ném Vân Hoa ở châu báu Ngọc Phúc chẳng quan tâm, xác thật là không nên.
Cuối hành lang lầu hai chính là phòng nghỉ, lúc này cửa phòng đóng chặt, nhìn như là một mảnh yên tĩnh, nhưng Tống Diệp lại thính lực rất tốt nghe được trong phòng có động tĩnh.
Cô lặng yên không một tiếng động tới gần cửa phòng, đặt bàn tay lên, trong nháy mắt, mọi thứ bên trong phòng nghỉ đều trở nên rõ ràng.
Nhưng một màn đập vào mi mắt lại làm giữa mày Tống Diệp nhảy dựng, trên mặt lạnh băng không gợn sóng nứt ra một vết rạn, không do dự nữa, cô nâng chân lên, rầm một tiếng đá văng cánh cửa vọt vào, một tay hung hăng túm cổ tay Vân Hoa trên sô pha vào lòng bàn tay, lực đạo to lớn kia, khiến cổ tay phát ra tiếng vang răng rắc rất nhỏ, Vân Hoa đau đến sức lực buông lỏng, dao gọt hoa quả trên tay lạch cạch rơi xuống đất.
“Tống…… Diệp……” Sắc mặt Vân Hoa trắng bệch như tờ giấy, con ngươi hoảng hốt nhiễm ánh nước nhàn nhạt, sâu sâu nhạt nhạt nhìn thiếu nữ đứng lặng trước mặt, thấy gương mặt này, ký ức của cô giống như xuyên qua trở về đêm chạy trốn kia.
Tống Diệp làm lơ vẻ mặt đáng thương tái nhợt của cô ấy, khẩu khí lạnh đến như là muốn ngưng kết thành băng, “Chị muốn chết?”Vết máu trên dao gọt hoa quả kia còn chưa ngưng đọng lại, từng dấu cắt trên cánh tay mảnh mai còn đang thấm máu ra ngoài, chính mắt thấy được một màn tự tổn hại của Vân Hoa, làm trái tim cô đã chịu đánh sâu vào thật lớn, không thể khắc chế, lửa giận xông lên đỉnh đầu.
“Chết……” Vân Hoa lẩm bẩm nói chữ này, đôi mắt lách tách liền rơi nước mắt, liều mạng lắc đầu, cả người cuộn tròn ở trong lòng ngực Tống Diệp, “Chị không muốn chết, không muốn lại trôi qua cuộc sống đó, nhưng Tống Diệp, chị rất dơ, mấy năm kia, chị sống đến rất dơ, cho dù nằm ở trên giường sạch sẽ, chị vẫn có thể ngửi được mùi thúi trên người mình.
Chị rất hận, hận chính mình không thể tự tay giết bọn họ, những kẻ cặn bã, súc sinh kia!”Vân Hoa buồn bực gào rống trong lòng ngực Tống Diệp giống như là dùng hết sức lực toàn thân, cùng với nước mắt lao nhanh xuống, tất cả cảm xúc ẩn nhẫn và hồi ức không chịu nổi bùng nổ toàn diện, hai cánh tay máu tươi đầm đìa kia ôm chặt vòng eo của cổ, nhiễm đỏ lẫn nhau.
Thân thể Tống Diệp cứng đờ, trên mặt quen lạnh băng kia bị đánh vỡ từng chút ở trong nước mắt.
Ở sau mười lăm tuổi, cuộc đời cô đã không có hai thứ mềm yếu và nước mắt này, tự mình chấm dứt và thương tổn đều là vũ nhục chính mình, cô tình nguyện gặm thịt người uống máu cũng muốn sống tiếp, cho nên, lúc này cô cũng không biết nên đi an ủi một người phụ nữ bị tổn thương trong lòng như thế nào.
.