Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi


“…… Đây là cô làm?” Từ Tử Hàng quay đầu thấy Tống Diệp đi tới, nuốt nước miếng, gian nan hỏi.

“Ừ.

” Tống Diệp gật đầu, đưa đồ cho Vân Hoa một bên, “Chu Chính đi cứu hoả, một bộ phận nhân lực bị phân tán, hiện tại có thể đi vào.

Đúng rồi, cầm cái này, trên tay Chu Chính có thể có súng.

”Từ Tử Hàng mới vừa nghe được súng, đảo mắt trong tay đã nhiều thêm một thứ đen tuyền, sợ tới mức tay run lên thiếu chút nữa làm rớt.

Anh còn chưa từng bắn súng.

Tống Diệp cũng không trông cậy vào anh ta có thể nổ súng, dẫn đầu đi ở phía trước, “Làm quen trước, về sau sẽ dạy các người.


”“Tống Diệp.

” Vân Hoa đi theo bên người cô, cả người thoạt nhìn co quắp bất an, cô không nghĩ tới ngày này vừa quyết định xong, sau khi gọi điện thoại qua, gặp mặt một lần nữa chính là tham gia sống mái với nhau.

Tống Diệp đi ở đằng trước dừng lại bước chân, từ trước đến nay đều là phong cách làm theo ý mình, ngược lại thiếu chút nữa quên mất Vân Hoa, cô quay đầu lại nhìn Vân Hoa không hề có lực công kích, nhàn nhạt phân phó nói: “Chị phụ trách canh chừng, có chuyện báo cho em biết.

”Vân Hoa nắm chặt chai dầu trong tay, nặng nề gật đầu, “Chị sẽ làm tốt.

”Mấy người Từ Tử Hàng cũng là lần đầu thấy Vân Hoa, tuy rằng trong lòng tò mò, nhưng Tống Diệp lại không có giới thiệu nhiều, sắp khai chiến, bọn họ cũng không có tâm tư hàn huyên.

Rầm một tiếng, cánh cửa bị một chân đá mở, Tống Diệp dẫn đầu cầm dao vọt vào, phía sau đi theo mười mấy anh em đồng dạng nghĩa vô phản cố, ở trong ánh lửa dần dần bốc cháy lên, một màn này thật giống như là yakuza trong phim Hong Kong.

Mà lúc này đúng là lúc phim Hong Kong lưu hành, trong lòng mỗi thiếu niên đều thiêu đốt một giấc mộng anh hùng.

Mà Tống Diệp vào đầu tiên một đao chém xuống máu tươi, lại vì các thiếu niên kéo ra một mảnh trời đất huyết sắc.


Từ Tử Hàng không phải chưa từng cầm dao chém người, đánh nhau ẩu đả càng là chuyện thường ngày, nhưng vui sướng tràn trề như vậy, chém giết không màng mạng người lại là lần đầu gặp được.

Lúc đầu anh còn sợ chính mình không có cách nào động thủ, nhưng sau khi chém người đầu tiên, nhớ tới câu nói lúc xuất phát của Tống Diệp, “Kẻ địch, không phải anh chết chính là tôi mất mạng.

” Ở sau lúc đó, huyết sắc trong ánh mắt rốt cuộc không sợ gì cả.

Các thiếu niên khác cũng đều ở trong lúc chém giết dần dần hiểu rõ một đạo lý, nếu trong lòng có sợ hãi, khả năng tiếp theo chính là anh em chặn dao cho mình.

May mắn lần đầu tiên hành động, có Tống Diệp tôn sát thần này hộ giá hộ tống, lực chiến mười mấy người đối đầu với đối phương nhiều hơn mấy người, lại là xuất hiện tính áp đảo thượng phong.

Chờ đến khi Chu Chính trong nhà dọn tủ sắt xuống dưới, phát hiện trúng kế điệu hổ ly sơn, muốn lao tới cứu tràng, Tống Diệp không biết lại ném ra một chai dầu lửa từ nơi nào, choang một tiếng rơi ở cổng lớn, ngọn lửa ở trước cửa nhanh chóng bùng lên 1 mét rất cao, cản trở mấy chục người trong nhà.

“Mau, báo cảnh sát, báo cháy!” Chu Chính mắt thấy khói đặc từ cầu thang chui xuống dưới, trước cửa lại không ra được, gấp đến độ rống to, hiện tại đâu còn quản được mặt mũi hay không, nếu thật bị người thiêu chết ở trong nhà mới là mất nhiều hơn được.

Cách một bức tường lửa, bỗng chốc truyền đến một giọng nói thanh lãnh, “Đường dây điện thoại bị tôi rút rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận