Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi


Trong lúc giơ tay nhấc chân, quả bóng rổ cực lớn tựa như món đồ chơi trong lòng bàn tay cô, khiến người chú ý nhất vẫn là khuôn mặt trắng nõn tinh xảo kia, sau khi nhiễm mồ hôi mỏng, ở dưới ánh sáng đẹp đến giống như vương tử đi từ trong truyện tranh.

Nữ sinh bên cạnh sân bóng lại lâm vào sôi trào lần nữa.

“A, đây là lớp mấy, bộ dáng thật đẹp trai!”“Không nghĩ tới trường học chúng ta ngoại trừ Từ thiếu, còn có một anh đẹp trai như vậy, còn muốn đẹp hơn nữ sinh.

”……Tuy rằng Tống Diệp tiến vào lớp một nhất cử thành danh, nhưng vườn trường người có thể liên hệ gương mặt và tên này lại với nhau thì rất ít, rốt cuộc tạo hình khó phân nam nữ như vậy, vốn chính là vì mê hoặc đại chúng.

Nhưng trường học nhiều người như vậy, luôn có một hai người quen biết Tống Diệp, ví dụ như Vương Hàm lúc này nghe tin chạy tới, mang theo nước khoáng và khăn lông chuẩn bị lấy lòng Từ Tử Hàng.


Vương Hàm cảm thấy chính mình và Tống Diệp khẳng định là bát tự tương khắc, bằng không sao nơi nào có thể cho cô ngột ngạt liền có Tống Diệp ở đó, ngày hôm qua ở toilet bị cô ta bẻ gãy móng tay, hiện tại nhớ tới còn giật giật đau đớn, lúc này lại kề vai sát cánh thi đấu với Từ Tử Hàng - người trong lòng của mình, rõ ràng chính là tiết tấu muốn đoạt người với cô.

Thù mới hận cũ bốc lửa lên ở trong lòng Vương Hàm, đang nghĩ ngợi đi qua tranh thủ hạnh phúc của mình, liền nhìn thấy một nữ sinh nhỏ xinh đáng yêu nhút nhát sợ sệt kéo lại tay áo của mình, “Học tỷ, chị quen biết Tống Diệp sao? Có thể giúp em gọi cô ta một chút không, em là em gái cô ta.

”Em gái? Vương Hàm sửng sốt, nghiêng người nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, có chút hoài nghi nói: “Cô nói chính mình là em gái Tống Diệp, sao các người không giống nhau chút nào?” Tuy nói thiếu nữ có chút bộ dáng đáng yêu, nhưng ngũ quan này vừa so sánh với Tống Diệp, quả thực chính là một người trên trời một người dưới đất.

“Em, em tên Tống Mỹ Mỹ, Tống Diệp là chị cả của em, là sự thật, em biết cô ta là vừa từ lớp năm điều đến lớp một, hiện tại còn rời nhà trốn đi.

” Tống Mỹ Mỹ cúi đầu nhanh chóng giải thích, lúc này một khuôn mặt lại là dữ tợn vạn phần, cô hận nhất chính là loại ánh mắt hoài nghi này của người khác, thời khắc đều đang nhắc nhở chính mình khó coi hơn Tống Diệp.


“Cô nói Tống Diệp rời nhà trốn đi?” Mặc kệ thiếu nữ và Tống Diệp là quan hệ gì, chịu thiệt một lần, lúc này Vương Hàm cảm thấy hứng thú nhất, chính là làm sao chỉnh chết Tống Diệp.

Tròng mắt Tống Mỹ Mỹ vừa chuyển, lôi kéo Vương Hàm liền trốn đến trong một góc thêm mắm thêm muối, nói Tống Diệp thành rời nhà trốn đi, đánh ba mẹ, bị người bao dưỡng, dù sao là nói được tệ như thế nào thì nói như thế đó, Vương Hàm nghe đến đôi mắt tỏa sáng, bất chấp đi lấy lòng Từ Tử Hàng, xoay người liền chạy nhanh đi mưu toan.

Nhìn bóng dáng đi xa của Vương Hàm, trên khuôn mặt đáng yêu của Tống Mỹ Mỹ bỗng nhiên lộ ra cười lạnh, “Đồ phụ nữ ngu xuẩn, để cho cô đi bận việc đi.

Tống Diệp, ha ha, cô đừng mơ làm nổi bật.

”Tống Diệp trên sân bóng còn không biết chính mình đang bị người nhớ thương, đổ mồ hôi đầm đìa chơi bóng xong, ở trước khi một đám nữ sinh vây lại đây đưa nước đưa khăn lông, dẫn người trở lại căn cứ huấn luyện.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận