“Ưm……” Một đám lưu manh một tên đè một tên, xếp thành mười tám vị La Hán, ép tới rên hừ hừ, một giây trước có bao nhiêu kiêu ngạo không ai bì nổi, lúc này liền mất mặt bấy nhiêu.
“Hiện tại, các người còn muốn tìm bang Dạ không?” Thiếu niên đứng ở trước bàn thủy tinh, giọng nói phát ra dưới vành nón vẫn trầm thấp lãnh đạm.
Nhưng hôm nay nghe vào lỗ tai đám lưu manh này, lại như là ác ma làm người sợ hãi, trong đó tên lưu manh cầm đầu run giọng xin tha, “Này, vị anh em này, là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin cậu buông tha chúng tôi, về sau, chúng tôi sẽ không đến nữa.
”“Về sau?” Ngữ điệu của thiếu niên khẽ nâng cao, giống như đang cân nhắc, cuối cùng nhặt lên một con dao xẻ dưa hấu từ trên mặt đất, đặt tới trên cổ tên lưu manh kia, giải thích từng câu từng chữ: “Người chết, mới sẽ không có về sau.
”“Không, đừng giết tôi.
” Lạnh lẽo đến từ trên cổ, tên lưu manh sợ tới mức trong giọng nói mang theo khóc nức nở, “Chúng tôi, chúng tôi chỉ là Phố Tây phái lại đây thăm dò tin tức, thật sự không liên quan tới chúng tôi.
”Nghe vậy, thiếu niên lấy dao ra, gật gật đầu, hiếm khi tán đồng hắn ta nói, “Không phải chủ mưu, giết cũng vô dụng, chỉ là……” Lời nói tới đây, ngữ điệu chợt tạm dừng làm trái tim người ta lập tức lại nhấc lên, tiếp theo, liền nghe được giọng nói thiếu niên lộ ra vài phần cứng rắn lạnh lẽo, “Đại ca nhà tôi rất không thích phiền toái, vì tránh cho phiền toái về sau, hôm nay, tôi sẽ lập quy củ, ngày sau, ai tới địa bàn bang Dạ quấy rối, kẻ đó phải để tay lại.
”Theo một chữ cuối cùng vang lên, dao xẻ dưa hấu trong tay thiếu niên ở trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, một đao chặt bỏ cánh tay lộ ở bên ngoài của lưu manh, còn mang theo gân cốt, không lưu lại chút nào.
“Á!” Có nữ sinh nhìn thấy trường hợp máu tanh này, nhất thời không thể khắc chế thét chói tai ra tiếng.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương của đám lưu manh, trong lòng mọi người đều là một trận lạnh lẽo.
Trước đây đã nghe nói đại ca bang Địa Hổ - Chu Chính bị bang Dạ tiêu diệt trong một đêm, nhưng người chưa chính mắt kiến thức qua đều có chút không cho là đúng với bang phái mới ra đời này, có lẽ có sợ hãi, nhưng chưa từng cảm nhận chân thật được phần sợ hãi này giống như hôm nay.
Thiếu niên trước mặt chỉ mới mười mấy tuổi, thủ đoạn lại là tàn nhẫn quả quyết như thế, mà đại ca sau lưng cậu ta, người dẫn đầu bang Dạ lại nên là nhân vật đáng sợ số một như thế nào.
Mọi người cầm lòng không được nghĩ như vậy, cũng không dám lại tiếp tục nghĩ sâu hơn……Bang Dạ, rốt cuộc là tồn tại thế nào.
Khi Tống Diệp rời đi từ cửa sau, Vân Hoa đã được đám người Từ Tử Hàng tìm thấy, may mà không bị thương, một đám người liền trực tiếp ra quán bar về căn cứ huấn luyện.
Trên đường, Tống Diệp hỏi tình huống bên Phố Tây.
“Tuy rằng thành phố Vân chỉ có bang Địa Hổ là một bang phái đúng mẫu, nhưng Phố Tây bên kia lại là rất loạn, nhiều năm qua các nhóm nhỏ tụ tập, thủ một địa bàn ăn phí bảo hộ, đến bang Địa Hổ cũng không có biện pháp.
” Từ Tử Hàng cau mày, lúc nói đến Phố Tây, trong khẩu khí cũng rất là kiêng kị.
Tống Diệp gỡ mũ, ngồi ở trên cửa sổ, gió lạnh nghênh diện thổi tới lướt qua tóc mái trên trán cô, dừng ở trong tầm mắt, lóe lên một mảnh màu đen, sau một lúc lâu, cô mới nhàn nhạt nói: “Một núi không chứa hai hổ, Phố Tây, nên dọn sạch sẽ.
”.