Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát


Tuyết Lan đang ngủ đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, trực giác mách cho cô có cái gì đó không đúng.

Cô lập tức ngồi bật dậy, nhưng trong phòng quá tối, cô chẳng nhìn thấy gì cả.

Bên tai truyền đến giọng nói.
"Cô là ai, sao dám chiếm thân thể của tôi, mau trả lại thân thể cho tôi."
Tuyết Lan bị dọa cả người co quắp lại, là giọng nói của Tư Lan, cô ấy trở về tìm cô tính sổ rồi.
"Tư Lan…là…là cô sao?"
Ngay cả mở miệng nói cùng khiến cô lắp bắp suýt thì cắn phải lưỡi chính mình.
"Trả lại thân thể cho tôi, cô dựa vào đâu mà đoạt thân thể của tôi."
Giọng nói đầy phẫn nộ, một tia sét đánh ngang cửa sổ, Tuyết Lan như hóa đá nhìn thấy linh hồn Tư Lan đang đứng ngay bên giường.

Sao tự nhiên cô lại nhìn thấy được ma thế này, cho du đã từng làm qua ma một thời gian ngắn, nhưng mà lúc đó cô cũng có nhìn thấy con ma nào đâu, bây giờ sao lại nhìn thấy Tư Lan.

Cho dù thế nào thì cô cũng phải làm dịu tâm trạng của cô ấy đã, bằng không lỡ cô ấy ghi hận cô rồi biến thành ác quỷ bám theo cô cả đời thì cô phải làm sao.
"Tư Lan cô bình tĩnh một chút đi, tôi không có cố ý chiếm lấy thân thể này của cô.

Nếu tôi muốn chiếm nó đã chiếm từ lâu rồi, cũng sẽ không ngăn cản cô hết lần này đến lần khác."
Nói đến chuyện này Tư Lan mới lập tức bắt lấy cánh tay cô gặng hỏi.
"Nói đi làm sao cô biết tôi nhận nhiệm vụ đó nhất định sẽ chết."
Tuyết Lan không biết phải làm sao, nói với cô ấy bởi vì thế giới cô ấy đang sống vốn dĩ chỉ là một cuốn truyện.

Mà cuộc đời của mỗi người bọn họ trong thế giới này điều bị người khác sắp đặt.

Tác giả muốn cô phải chết thì cô không thể sống.
Cô thử đặt vị trí của mình vào hoàn cảnh đó, nếu là cô khi nghe được chuyện này sẽ như thế nào.


Toàn bộ thế giới quan sẽ sụp đổ, không cam tâm, uất hận bởi cuộc đời của mình lại do người khác tạo ra.

Tránh cho Tư Lan vì điều đó mà không chịu siêu thoát rời đi cô chỉ đành nói.
"Tôi là một linh hồn đến từ tương lai, cách nơi này hơn 50 năm.

Cho nên chuyện trong thời đại này tôi điều biết kể cả cái chết của cô."
Một linh hồn đến từ tương lai, điều này sao có thể.

Nhưng Tư Lan lại cảm thấy lời cô nói không giống đang nói dối.
"Cô tên gì?"
"Tuyết Lan, trùng tên với cô có lẽ vì vậy mà tôi mới vô tình nhập vào người cô."
Thấy tâm trạng của Tư Lan có vẻ hoàn hoãn hơn nhiều lòng cô mừng thầm.

Cô càng hy vọng cô ấy có thể nhanh chóng rời đi,nói ra thì có vẻ là cô ích kỷ.

Nhưng cô thật sự muốn sống, đã sống lại được một lần ai sẽ cam tâm tình nguyện trở lại làm một linh hồn chứ.

Hơn nữa trong nguyên tác Tư Lan đã chết rồi, cô đây cũng đau có xem là cướp đoạt cái gì của ai.
"Cô nói cô đến từ tương lai, vậy tương lai cách mạng có thành công không?"
Tư Lan muốn biết thứ mà mọi họ dùng mạng sống để đổi lấy có kết quả hay không.
Tuyết Lan cảm thấy bất lực, vì cái gì mà cô ấy lại cố chấp đến vậy, ngay cả chết cũng chết rồi còn lo cách mạng có thành công hay không làm cái gì.
"Thành công, thành công vô cùng rực rỡ vậy cho nên cô không cần bận lòng làm gì.

Số phận của cô đã kết thúc trong dòng chảy lịch sử này rồi, mặc kệ bọn họ đi đầu thai đi."
"Tôi còn có chuyện chưa làm xong không thể đi, trừ khi cô giúp tôi hoàn thành nó."
Tư Lan biết rõ cô không thể lấy lại thân thể này, vậy chỉ có thể ép cô ta thay cô hoàn thành nhiệm vụ.

"Chuyện gì cô nói đi."
Dù gì cũng chiếm tiện nghi của người ta cô không thể nói không giúp được.
"Tiếp cận Phạm Tuấn tìm lại cuốn sổ đen sau đó trừ khử anh ta."
"Không được, tôi không phải cô tôi không giết người."
Đừng nói bảo cô giết người ngay cả giết một con gà cô còn không dám làm nữa là.

Hơn nữa còn muốn cô đi giết Phạm Tuấn cô điên hay gì mà phải làm theo lời cô ta.
"Cô thích anh ta?"
Tư Lan đột nhiên hỏi một câu khiến cô lúng túng.
"Thích… ừm tôi thích anh ấy rồi sao, chuyện này liên quan gì đến cô."
Chỉ là đối diện với một hồn ma mà thôi, cô có cái gì mà không dám nhận.

Phạm Tuấn đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng mà cô từng mơ.

Bên ngoài đẹp trai, bên trong lắm tiền, gia thế hiển hách quan trọng lại còn ôn nhu ấm áp, dương khí trên người cũng làm cho người ta thoải mái vô cùng.
"Là người của Bắc Thành, muốn phản bội tổ quốc cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Cái gì mà phản bội tổ quốc, đó là tổ quốc của cô đâu phải tổ quốc của tôi, sao tôi phải trung thành với nó."
"Bây giờ cô chính là tôi, cô còn cho rằng không liên quan đến mình sao."
Tuyết Lan muốn phản bác nhưng không thể phản bác được một lời nào.

Cô nhìn thẳng vào Tư Lan, cho dù thế nào cô cũng không thể để một con ma nắm điểm yếu của mình.

Nếu không cô không thể yên ổn mà sống được.
"Tôi có thể giúp cô tiếp cận anh ấy, lấy lại cuốn sổ cho các người.


Nhưng tuyệt đối sẽ không để các người làm hại anh ấy.

Cô nên nhớ tôi đến từ tương lai, mọi chuyện trong thời đại này tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Cách mạng của các cô có thể thành nhưng nếu các người động đến anh ấy, vậy tôi cũng sẽ không ngại thay đổi lịch sử đâu."
Lời lẽ sắc bắn đầy đe dọa, trong căn phòng vắng khiến mỗi một chữ, mỗi một âm thanh phát ra càng rõ ràng hơn.
Tư Lan không ngờ chỉ vì Phạm Tuấn mà cô ta lại dám nói ra những lời như vậy, nhưng cô không muốn yếu thế.
"Nếu cô dám làm bậy, tôi sẽ giết cô."
"Giết đi, có bản lĩnh cô giết thử tôi xem.

Nếu cô có bản lĩnh đó đã cướp lại thân thể này từ lâu rồi.

Tư Lan tôi nói cho cô biết, phàm là những thứ ông trời đã định đoạt cho dù có là thần tiên cũng không thể thay đổi được."
Đúng vậy cô có thể tới thế giới này, có thể sống lại lần nữa tất cả mọi chuyện cô tin rằng là do ý trời đã định.

Cho dù cô không biết cô đến đây để làm gì và tương lai sẽ trôi về đâu.

Có thế nào đi nữa cô vẫn muốn bảo vệ anh, không phải chỉ vì cô thích anh, mà là vì anh đã cứu cô.
 Khoảnh khắc anh ôm thân thể Tư Lan đêm đó, là dương khí của anh truyền đến khiến toàn thân cô nóng như lửa, khí lực dồi dào mới có thể thắng linh hồn đang yếu ớt của Tư Lan, mà trở thành chủ nhân của thân thể này. 
Cảm giác ấm áp dễ chịu đó lần đầu tiên khi cô ôm anh ngủ ở biệt thự ma, cô đã cảm nhận được rồi.

Chỉ là không hiểu sao khi đó linh hồn cô tựa như hấp thụ toàn bộ dương khí trên người anh vậy nóng đến muốn phát nổ.

Cho nên cô nhất định sẽ không để bất kỳ ai hại đến anh.
Sau một hồi cãi vã , Tư Lan cuối cùng cũng tạm thời chấp nhận giao dịch này rồi rời đi.

Cô mệt mỏi nằm xuống giường cố gắng nhắm mắt đi ngủ.

Chuyện gì tới cũng sẽ tới cô phải ngủ đủ giấc có tinh thần mới có sức chiến đấu, xưa nay cô vốn là người như vậy, cho dù là chuyện gì đi nữa cũng không thể ảnh hưởng tâm trạng của cô quá một ngày.
Ngày thứ 5 cô nằm viện Phạm Tuấn vẫn không đến, trước đó đã hứa sẽ giúp Tư Lan lấy lại cuốn sổ cho nên cô quyết định viết cho anh một lá thư.


Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cuốn cùng cô lại chọn làm tự tay làm một tấm thiệp. 
Cô tìm y ta hỏi xin một ít hộp giấy màu trắng, lại nhờ một cô lao công ở đây ra ngoài mua giúp một ít màu vẽ tranh, cọ cùng vải lụa mỏng.
Kết quả đợi cả một ngày cô cứ tưởng người ta cầm tiền bỏ trốn rồi thì cô lao công kia xế chiều mới lỉnh kỉnh mang một đống đồ đến.
Cô quên mất mấy thứ này bây giờ không giống thời của cô vào đại tiệp tạo hóa hay nhà sách nào cũng có thể mua được.

Cô ấy nói cô phải đi mấy con phố hơn mười mấy cửa tiệm mới mua được nên về hơi muộn.

Cảm thấy áy náy vì đã nghi ngờ người ta cô đưa thêm cho cô ấy vài đồng tiền công.
Tuyết Lan bắt tay vào làm thiệp, cô tỉ mỉ dùng kéo cắt hộp giấy thành từng hình chữ nhật kích thước khác nhau.

Lại lấy màu vẽ hình một chú lính chibi vô cùng đáng yêu, viết lời cảm ơn lên tấm thiệp sau đó dán chồng chúng lên nhau.

Vải lụa mỏng thì cắt nhỏ sau đó làm thành những bông hoa hồng màu xanh vô cùng đẹp mắt.
 Một bó hoa bằng lụa, một tấm thiệp đáng yêu, cô còn đặt biệt nhờ cô lao công mua giúp cô một cái hộp lớn, loại giống loại dùng để đựng rượu tây, cũng may mà cô ấy hiểu ý, mua được một cái hộp không tệ.
Cô không tin anh sẽ không hồi âm lại cho cô.

Làm xong cũng đã tối muộn, cô nhìn đi nhìn lại chú lính nhỏ đáng yêu, càng nhìn càng muốn véo cái má này một cái.

Sao tay nghề của cô lại tốt như vậy chứ, không đúng là do anh quá đẹp trai đó mà.
Nghĩ đến anh cô lại có chút xấu hổ, đây là lần đầu cô tự tay làm quà tặng người khác, trước kia cô thích vẽ thích làm nhũng món đồ nho nhỏ xinh xinh, cũng chỉ để trưng bày ở nhà tự mình ngắm chứ không có tặng ai.

Tiếc là ở đây không có tượng thạch cao nếu không có thể làm một cái móc khóa đáng yêu cho anh.

Cảm giác thầm thích một người cũng không tệ nhỉ, cô sắp xếp một chút sau đó đi ngủ.
Sáng sớm cô nhờ cô lao công hôm qua tìm người gửi đến quân khu cho anh, cô biết ban ngày anh điều sẽ ở đây.

Người đi gửi đồ là con trai của cô lao công, nghe nói là đồ cô Tư Lan gửi nhìn thấy cái hộp vừa dài vừa lớn, không biết là thứ gì quý giá bên trong, khiến cậu ta trên đường mang đi mà trong lòng cứ sợ hãi ôm cái hộp khư khư.

Cũng mang trị an ở Nam Thành rất tốt, nếu là ở nơi khác nhìn thấy biểu hiện đó của cậu ta sớm đã bị cướp nhắm đến rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận