Ăn trộm sửng sốt một chút, tựa hồ không dự đoán được được sẽ nói ra một câu như vậy, sau đó mới phản ứng lại, nhịn không được thổi thổi huýt sáo, "Tiểu cô nương, dũng khí đáng khen a...... Biết tôi là ăn trộm, mới dám lại đây?"
Hàn Mộ Vi mặt vô biểu tình, nhìn hắn ta moi hết mọi thứ đáng tiền trong túi xách kia lấy ra rồi nhét hết những thứ đó vào túi của mình hết, rồi đem cái túi mà hồng nhạt đos vứt thẳng vào thùng râc, sau đó tính lướt qua người cô rồi rời khỏi, cô nhắm mắt lại, ra tay......
Hai phút sau.
Hàn Mộ Vi nhặt cái túi màu hồng đã bị hắn ta vứt vào thùng rác,sau đó đem tất cả tiền lấy lại được bỏ vào trong bóp rồi bỏ vào cái túi, cầm cái túi quay trở về quãng trường.
Phía sau, cái tên ăn trộm kia đang che lại bụng nhỏ thống khổ mà nằm trên mặt đất rên rỉ, nhìn thân ảnh Hàn Mộ Vi rời đi, vẻ mặt hoảng sợ......
"Cho cô, cái túi này là của cô sao?"
Đem cái túi màu hồng nhạt trả lại cho cô gái mặt áo đỏ đã từ bỏ hy vọng ngồi ở trên thềm hồ của quãng trường mà khóc, Hàn Mộ Vi xoay người liền nghĩ rời đi.
Cô gái kia kích động mà đoạt lấy túi, mở túi ra kiểm tra một lượt đồ vật bên trong, sau khi xác định tiền và những thứ khác đều khoing có bị mất, nhìn thiếu nữ trước mặt đang mặc đồng ohujc của Giang Thành Nhất Trung và đeo ba lô Giang thành Nhất Trung sau lưng, ánh mắt hơi lóe......
"Chờ một chút!"
Hàn Mộ Vi xoay người, cho rằng cô gái lia là tính toán cảm tạ chính mình hết sức, lại nghe thấy như vậy một câu:
"Tiểu cô nương, trong túi của tôi còn có một cái cái hộp nhỏ...... cô có nhìn thấy hay không?"
Hàn Mộ Vi nhíu mày, cái hộp nhỏ? Cô không nhớ rõ có nhìn thấy cái hộp nhỏ gì không a......
Hơn nữa, vừa mới Tiểu Bao Tử cũng đã rà xoát trên người của tên trộm kia, trừ bỏ tiền, căn bản là không có những thứ khác nữa.
Chẳng lẽ ném ở trên đường?
Lắc lắc đầu, thành thật nói: "Không nhìn thấy."
thời điểm Đang muốn nói "tôi giúp chị tìm xem", lại thấy nữ nhân trước mắt đột nhiên sắc mặt biến đổi, tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay của cô không cho cô đi, "Chờ một chút! Cái hộp kia, là là nhẫn kim cương mà vị hôn phu của tôi đã cầu hôn tôi...... Tiểu cô nương, chiếc nhẫn này đối với tôi mà nói rất quan trọng, cô nếu là lấy đi, liền trả lại cho tôi đi!"
Cô ta lực độ căn bản không có khống chế, hơn nữa móng tay đặc biệt dài, mấy ngón tay được chăn sóc kĩ càng đẹp đẽ đó giống như đang hết sức bấu vào da thịt Hàn Mộ Vi, Hàn Mộ Vi nhịn không được nhăn lại mi tới.
Tiểu bao tử có chút bất mãn nói: "cô ta đây là đang làm cái gì?! Nhẫn không thấy, thì là chúng ta lấy sao?! Chủ nhân người chính là giúp cô ta tìm lại túi về!!"
Hàn Mộ Vi không nói gì, nhấp môi nhìn nữ tử trước mắt, từng câu từng chữ nói: "tôi không có nhìn thấy cái nhẫn gì. Bất quá tôi biết tôi biết tên ăn trộm kia đang ở đâu, tôi có thể dẫn chị đến đó tìm xem."
Cô gái kia lại nói: "Khó mà làm được! Vạn nhất cô dẫn tôi đi cái nơi hẻo lánh vắng vẻ nào rồi liền bỏ trốn, hoặc là cô còn có đồng loã khác thì sau? Tôi đây chẳng phải là dê vào miệng cọp......"
"Đồng lõa?" Hàn Mộ Vi đột nhiên cười, "cô là nói, tôi cùng vừa người cướp túi của cô lúc nãy, là đồng lõa?"
"Chẳng lẽ không phải sao?!"
Nữ tử áo đỏ gắt gao mà bắt lấy cô, trong ánh mắt cô ta làm Hàn Mộ Vi bất giác nghĩ tới ánh mắt của Lưu Băng Tinh, bất quá, Lưu Băng Tinh còn che dấu một ít không biểu lộ ra quá nhiều, ít nhất trước mặt người khác bà ta là tuyệt đối sẽ không như vậy làm.
Nhưng nử tử trước mặt lại một chút không che dấu, còn sợ người khác không biết mà cố tình gia tăng âm lượng:
"Cô bất quá là chỉ là một học sinh cấp ba mười sáu mười bảy tuổi, trông gầy yếu mỏng manh như vậy, sao có thể giúp tôi lấy túi bề được? Hơn nữa, cái túi là trở bề từ tay cô, nhẫn của tôi đã không thấy tăm hơi, nói không chừng chính là cô trộm túi! Còn muốn giả làm người tốt giúp tôi lấy lại túi sao?! Đừng nghĩ nói như vạy tôi sẽ tin cô! Cô đã đem chiếc nhẫn kim cương của tôi giầu ở đâu?!"
- ----