Tiểu Bao Tử nghiên cứu số liệu, rồi nói: "780 điểm chính nghĩa giá trị...... Dùng tiết kiệm một chút vẫn có thể được. Chủ nhân, lần sau gặp được chuyện có thể tăng điêm chính nghĩa giá trị lên, chúng ta tuyệt đối không thể lỡ nó được!!"
Nó thoáng cái lại quên mất chính mình lúc trước còn muốn thận trọng khi quyết định mọi việc.
"Để thăng cấp lên đến cấp năm yêu cầu cần phải đạt được 100000 hảo cảm giá trị...... Chủ nhân, tuy rằng hiện tại chỉ có 2856 điểm, nhưng mà, chúng ta sẽ rất nhanh chóng mà đạt được 100000 điểm!! Chủ nhân, chờ sau khi lên đến cấp năm rồi, Tiểu Bao Tử còn có một kinh hỉ rất lớn muốn tặng cho chủ nhân người, ô!"
Tiểu Bao Tử lại hưng phấn mà ở trong đầu cô lẩm nhẩm lải nhải nói.
Hàn Mộ Vi nghe Tiểu Bao Tử ở trong đầu nói, khóe miệng bắt đầu nhàn nhạt mỉm cười, an tĩnh mà sắp xếp đồ ăn, chuẩn bị làm bữa cơm chiều.
"Leng keng, leng keng"......
Tiếng chuông cửa tiếng vang.
Hàn Mộ Vi sửng sờ lại một chút.
Sẽ là ai?
Người biết cô đang sống ở chỗ này không có nhiều, chẳng lẽ là......
Lại là đám người Hàn Tử Tư?
Hàn Mộ Vi tâm tình tức khắc trở nên ác liệt lên.
Thời gian đã ba tháng trôi qua, bọn họ đã không chiếm được phần tài sản mà cô được thừa hưởng giống như ở ba tháng kia, và cô cũng không có chết giống như ở ba tháng trước kia nữa, Hàn Tử Tư và Lưu Băng Tinh, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ chiếm lấy tài sản đâu.
Chỉ là, bọn họ sẽ tính toán làm cái gì đây?
Hiện tại cô, đã không còn có ưu thế biết trước mọi việc xảy ra thế nào như trước rồi......
Vốn dĩ không hề muốn mở cửa, nhưng nghĩ nghĩ một chút, Hàn Mộ Vi vẫn là đi đến cánh cửa, lại không nghĩ đến nhìn thấy qua khe cửa ngoài ý muốn nhìn thấy người ở ngoài cửa lại chính là......
Lưu thúc cùng Mặc Dung Uyên?!
Hơn nữa, Mặc Dung Uyên lại là đang ngồi ở trên một chiếc xe lăn!!
Sao lại thế này?!
Hàn Mộ Vi liền trực tiếp mở cửa ra.
Ngay cả bản thân cô cũng không hề chú ý đến, khi mà cô nhìn thấy Mặc Dung Uyên khi đó tim cô đập loạn trễ mất đi nửa nhịp.
"Anh......"
Mới vừa mở cửa, liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Dung Uyên, Hàn Mộ Vi cảm giác thân thể của mình cương lại một chút, bởi vì hắn ở trước mặt cô đem cô nhìn từ đầu đến cuối, ánh mắt kia quả thực giống như muốn nhìn thấu hết toàn bộ bên trong cô, làm cô có cảm giác đang bị nhìn chằm chằm, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Lưu thúc nhìn cô, nói: "Hàn tiểu thư, thiếu gia nhà tôi giao cho cô nhé, tôi đi trước."
Sau đó liền đẩy Mặc Dung Uyên tiếng vào trong, rồi nhẹ nhàng bước ra đóng cửa lại rời khỏi.
Hàn Mộ Vi có chút há hốc mồm mà nhìn Mặc Dung Uyên đang ngồi ở bên trong phòng khách của mình.Từ lúc bắt đầu đi vào cửa, hắn cứ vẫn luôn trầm mặc. Sau khi đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân, lại đem tầm mắt nhìn một vòng cách bài trí ở bốn phía, hơn nửa ngày đều không có mở miệng nói chuyện.
"Anh...... làm sao mà có thể biết được tôi sống ở đây?"
Hàn Mộ Vi cuối cùng tìm về được thanh âm của chính mình.
Nghe vậy, Mặc Dung Uyên vẫn là không có nói gì cả, chỉ là yên lặng mà di chuyển chiếc xe lăn, nhìn thấy củ khoai tây trong bếp đang cắt được một nửa.
"Em đang chuẩn bị làm cơm sao?"
"...... Ân." Cô gật gật đầu. Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết được, cô vì cái gì không thể hiểu được lại có một cảm giác chột dạ......
Rõ ràng, chính là hắn không từ mà biệt trước......
"Tôi còn chưa có ăn cơm chiều." Hắn nói.
"......" cô ngơ ngác cứ đứng tại chỗ đó nửa ngày, mới gật gật đầu, "Kia...... Tôi đi làm thức ăn ngay đây."
Sau đó liền yên lặng mà đi vào bên trong phòng bếp, tiếp tục cắt cho xong rau củ.
Vốn dĩ nếu như ở nơi này có xuất hiện thêm một người xa lạ, cô hẳn là sẽ chịu ảnh hưởng mới đúng. Thế nhưng Hàn Mộ Vi vốn đã có một thói quen một khi làm chuyện gì liền chuyên chú mà làm,.Cầm lấy con dao, cô rất nhanh đã quên mất ở trong phòng khách còn có sự xuất hiện của một người khác, an tĩnh mà tiếp tục cắt cho xong rau củ.
Cô...... Thoạt nhìn vô cùng tốt
Rất tốt.....Đáng chết.
Nếu không phải là hắn đã biết được mọi việc, biết được trong khoảng thời gian này cô đã nhận không biết bao nhiêu lời nói không tốt, hắn khẳng định sẽ bị vẻ ngoài như thế này của cô lừa gạt rồi!
Thiếu nữ ở trước mắt ăn mặc quần áo đơn giản ở nhà, lộ ra cái cổ trơn bóng cùng với mắt cá chân trắng nõn, đôi chân mang một đôi dép lê hình con thỏ thoạt nhìn có một chút sự đáng yêu không tên hiện lên, tóc cô được buộc gọn gàng lên cao, tựa hồ cô không thích tóc đuôi ngực để tóc rớt ở ngay cổ, mà cô đã đem nó cuộn lại thành một búi tròn trông rất đáng yêu.
- ------