Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều

“Đúng rồi…”

Hàn Mộ Vi quyết định nói rõ một lần.

Cô đem tất cả mọi thứ kiềm nén dưới đáy lòng nói ra một lần: “Ông chỉ là ông ngoại của cháu mà thôi, mười mấy năm qua ông không có để ý đến cháu, cháu hy vọng ông có thể tiếp tục giữ thói quen này.”

“Cháu không cần ông sắp xếp vị hôn phu cho cháu, sau này ông đừng quấy rầy cuộc sống của cháu nữa.”

Hàn Mộ Vi nói xong, không đợi Vệ lão trả lời liền cúp máy.

Cô quay người đang muốn đi ra khỏi buồng điện thoại, trên bầu trời liền có tia sét, mưa to bất ngờ rơi xuống, hạt mưa to rơi xuống tấm kính thủy tinh của buồng điện thoại, tiếng động có chút dọa người.

Hàn Mộ Vi đưa chân ra, vô thức thu lại.

Một giây sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, một thân ảnh màu đen xông vào bên trong buồng điện thoại!

Hàn Mộ Vi hơi ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt giống như điêu khắc của anh, giọt nước mưa từ cằm anh chảy xuống bên trong chiếc áo sơ mi đen của anh…

Mặc Dung Uyên?


Làm sao anh ta lại ở đây? Vừa rồi…

Vừa rồi không phải anh đã về nhà sao? Hơn nữa còn thay một bộ đồ…

Cả người anh đều là màu đen, giống như bị bao trùm trong màn đêm.

Chỉ là đôi mắt thâm thúy của anh, lúc này sáng hơn mấy phần, hơn nữa bởi vì chạy vội, cuối cùng Hàn Mộ Vi cũng được toại nguyện nghe thấy tiếng thở dốc của anh mà buổi sáng cô không thể nghe được…

Lúc đôi mắt thâm thúy kia nhìn thấy cô liền di chuyển, một giây sau, anh đột nhiên cúi người, đôi môi còn mang theo nước mưa lạnh buốt…Chuẩn xác hôn xuống môi cô.

Đôi mắt Hàn Mộ Vi trừng lớn, không dám tin.

Cô ngơ ngác, không biết nên phản ứng như thế nào.

Trong buồng điện thoại chật hẹp, cái hôn lạnh buốt này khiến cho hai trái tim ấm dần…

Cách đó không xa, trên một chiếc xe, có người nhíu mày nói: “Hình như người đi vào là người yêu?”


“Người yêu cũng phải cẩn thận….Trước đó không phải các người còn hoài nghi cô gái này là người mà bọn họ phái tới sao? Người càng không chú ý, càng có thể là người chúng ta muốn tìm…”

“Nhưng, người đàn ông kia….Hình như là Mặc thiếu!”

“Mặc thiếu?” Đầu lĩnh nhíu mày: “Mặc thiếu nào?”

“Còn ai vào đây nữa, chính là Mặc Dung Uyên, ông nội anh ta là Mặc tướng quân, công thần khai quốc, ông ngoại anh ta là người đứng đầu bộ ngoại giao…Sao anh ta lại ở Giang Thành!”

“Sao lại là anh ta…Sao Mặc thiếu lại ở cùng cô gái kia?”

“Đầu lĩnh, còn điều tra cô gái này không?”

“Tra cái rắm! Người Mặc gia mà cậu cũng dám tra! Tiếp tục nhìn chằm chằm!”

……

Cơn mưa này cuối cùng cũng nhỏ dần, Mặc Dung Uyên rời khỏi môi cô gái, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chiếc xe ở cách đó không xa, giữ chặt tay cô, cũng không quay đầu lại, rời khỏi buồng điện thoại…

Vừa rồi anh có việc đi qua đây, lấy độ nhạy bén của anh, dĩ nhiên nhìn ra được vị trí của buồng điện thoại này có chút không đúng, hơn nữa chiếc xe kia cũng có điểm lạ…

Sức phán đoán của anh rất tốt, anh lập tức suy đoán ra cảnh sát đang phá án, mà buồng điện thoại kia rất có thể là nơi mục tiêu xuất hiện.

Cô nhóc hàng xóm này, không phải đi theo vị hôn phu đến vườn trái cây rồi sao? Sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn vào đây gọi điện thoại?

Anh không kịp suy nghĩ nhiều, anh lo cô bị xem như đồng đảng bắt tại trận rồi thẩm vấn, Mặc Dung Uyên quyết định đi vào buồng điện thoại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận