Cho nên thân cận với Mặc thiếu tướng chính là thân cận với Mặc gia......
Nhưng Hàn Tử Tư vẫn luôn chưa có ý định với Mặc Dung Uyên.
Lại không nghĩ rằng, vị này Mặc thiếu tướng lại chủ động tới cửa, nói là vệ lão nhờ hắn đến xem Hàn Mộ Vi......
Hơn nữa, hắn còn nói, lần trước Hàn Mộ Vi giúp hắn một việc nhỏ, hắn lần này tới là muốn nói lời cảm tạ......
Nhìn những lễ vật mà người ta đưa đến, mọi thứ đều là chỉ có lãnh đạo quốc gia mới có tư cách hưởng dụng. Hàn Tử Tư xem đến kinh hãi rất nhiều, lại có chút nghi hoặc, đứa con ngốc của ông ta khi nào lợi hại như vậy, cư nhiên có thể giúp đỡ Mặc thiếu tướng "Việc nhỏ"......
Nhưng vô luận có phải hay không thật sự, này đối với Hàn gia mà nói chỉ có tốt không có hại.
Hàn Tử Tư nhìn Hàn Mộ Vi ánh mắt cũng trở nên nhiệt liệt vài phần......
Xem ra, lúc trước ông ta đã xem nhẹ đứa con của mình và vợ trước......
Vệ lão vẫn là rất để ý cô, hơn nữa, cái này nha đầu cũng không biết từ đâu ra vận khí, cư nhiên quen biết Mặc gia......
Ở vệ gia cùng Mặc gia trước mặt, cố gia tính cái gì?
Hàn Mộ Vi lạnh lùng mà nhìn trước mắt Hàn Tử Tư cùng Mặc Dung Uyên tôn trọng nhau như khách, cảm thấy có chút chói mắt.
"Vì cái gì?"
Ngày hôm sau lúc chạy bộ, Hàn Mộ Vi đột nhiên ngừng lại, hỏi ra như vậy một câu.
Nguyên bản chạy ở phía trước Mặc Dung Uyên dừng bước chân, xoay người lại, nghiêm túc mà nhìn cô.
Cô không hỏi cái gì vì cái gì, nhưng Mặc Dung Uyên lại nghe đã hiểu lời nói, nhìn ánh mắt lạnh băng của cô, Mặc Dung Uyên thở dài, "tôi cũng không biết vì cái gì...... Chính là......"
Hắn cúi đầu Vi Vi cười, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng nàng hai mắt, "Chính là, vô tình rất để ý cô!"
Vô tình để ý......
Hàn Mộ Vi tâm bị mấy chữ này xúc động.
Kỳ thật, chính cô lại làm sao không phải......
Vô tình mà...... Để ý hắn?
Cho nên những người khác, cho dù là từ nhỏ cùng nhau lớn lên như Quý An Thừa,hay là Cố Thiếu Ngang trong tương lai đâm chết cô, bọn họ bất kể ở trước mặt cô làm cái gì, cô nỗi lòng cũng chưa cái gì phập phồng. Nhưng người này lại không giống nhau......
Mặc Dung Uyên, hắn từ ánh mắt đầu tiên liền hấp dẫn tầm mắt cô. Nơi nào có hắn cô đều cảm nhận được
bởi vì sự tồn tại của hắn quá lớn. Lại hoặc là, cô quá chú ý hắn?
Hàn Mộ Vi mặt vô biểu tình mà xoay người, không để ý đến hắn, cũng không chạy bộ, trực tiếp trở về Hàn gia.
Đem tối hôm qua lấy tiền cất vào cặp sách, Hàn Mộ Vi đi trước bệnh viện, phát hiện cô bé đã tỉnh, hai chỉ đen nhánh mắt to xoay chuyển, nhút nhát sợ sệt mà kêu, "Chị......"
Cô sửng sốt một chút, sau đó vươn tay đi, xoa đầu cô bé. Lại từ cặp sách lấy ra một que kẹo to, nhét vào trong tay cô bé, "đây nè, kẹo que cho em ăn!"
Cô bé sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ mà cười.
Cậu bé nhìn một màn này, ánh mắt cũng chậm rãi nhu hòa lên......
Giang Thành Nhất Trung.
Hàn Mộ Vi mới vừa tiến phòng học, liền phát hiện ánh mọi người có chút không đúng.
Vừa mới ngồi xuống, liền cảm giác được không ít người đối với cô chỉ chỉ trỏ trỏ, vài nữ sinh càng là ghé vào cùng nhau khe khẽ nói nhỏ. Chính cảm thấy kỳ quái, phó lớp trưởng Tề Tư Mẫn đột nhiên đã đi tới:
"Mộ Vi, ngày hôm qua...... cậu là người cuối cùng rời đi phải không?"
Hàn Mộ Vi sửng sốt một chút, ngày hôm qua coi cùng Chu Quân Hào đánh cầu lông, bất tri bất giác quên mất thời lúc trở lại phòng học, xác thật chỉ có bọn họ hai người. Chu Quân Hào động tác so cô nhanh hơn, đi trước một bước. Hàn Mộ Vi xác thật có thể nói là là người cuối cùng, trước khi đi cô còn xem cửa sổ đã đóng kín chưa......
Chỉ là, người cuối cùng co gì vấn đề sao?
Tề Tư Mẫn hốc mắt đỏ lên, "Mộ Vi, nếu là cậu lấy, làm ơn trả lại được không? Hơn một ngàn tệ tiền quỹ lớp trong học kỳ này, phải dùng tới mua đồ uống trong đại hội thể thao......"
Một ngàn tệ? Quỹ lớp?
- ------