Hàn Mộ Vi rũ xuống lông mi, ông ta để ý, cũng chỉ là buổi tiệc của Cố gia thôi mà......
Hàn Mộ Vũ lại là ánh mắt sáng lên, "Buổi tiệc của Cố gia? Ba ba, con có thể đi cùng người không?!"
Hàn Tử Tư nhìn coi một cái, trên dưới xem kỹ một chút, đang ở do dự hết sức, Lưu Băng Tinh nói: "Tiểu Vũ cũng mau thành niên, nên là thời điểm trông thấy việc đời...... Hơn nữa, Tiểu Vũ cũng là con gái ông a, nếu cố gia thật muốn cùng Hàn gia kết thân, Tiểu Vũ không phải cũng rất thích hợp sao?"
Thời điểm Lưu Băng Tinh nói lời này, ý có điều chỉ mà sau này tòa nhìn thoáng qua Hàn Mộ Vi.
Hàn Mộ Vi không có phản ứng, nhắm mắt lại cách ly này hết thảy.
Thấy cô vốn không quan tâm, Hàn Tử Tư càng nhìn cô càng không vừa mắt, mà nhìn thấy mình còn có một đứa con gái khác ngoan ngoãn là Hàn Mộ Vũ, Hàn Tử Tư tâm trạng lúc này mới thoải mái chút, "...... Sau khi trở về, bà mang Tiểu Vũ đi mua vài bộ lễ phục đi."
Vậy là đồng ý rồi!
Lưu Băng Tinh đắc ý mà mắt nhìn Hàn Mộ Vi, lại phát hiện Hàn Mộ Vi như là ngủ rồi, căn bản không có phản ứng.
Hàn Mộ Vũ cao hứng mà nở nụ cười, "Cảm ơn ba ba!"
Hàn Tử Tư kỳ thật cũng là biết, cố gia phỏng chừng là đối với Hàn Mộ Vi không hề yêu thich. Bất quá, so với đứa con gái lớn ngốc nghếch ra, con gái nhỏ ông ta càng xinh đẹp lễ phép hơn nhiều, nói không chừng Cố Thiếu Ngang liền thích Tiểu Vũ như vậy thì sao? Thật sự không được, thì ở buổi tiệc của Cố gia thanh niên tài tuấn tới cũng không ít......
Con gái cũng mau thành niên, là thời điểm chuẩn bị một cọc hôn sự không tồi......
Hàn Tử Tư nghĩ.
Thực mau tới rồi Hàn gia, Hàn Tử Tư lập tức xuống xe, Lưu Băng Tinh giả vờ có ý muốn đỡ Hàn Mộ Vi, lại bị Hàn Mộ Vi né tránh. Hàn Tử Tư đứng ở cửa chỗ quay đầu lại thấy như vậy một màn, sắc mặt lập tức liền khó coi lên.
"Mày đối với dì mà là cái thái độ gì đây?!"
Lưu Băng Tinh vẻ mặt bất an, "ông đừng trách con bé, Vi Vi chỉ là cảm thấy không quen......"
"Cảm thấy không quen?!" Hàn Tử Tư hừ lạnh một tiếng, "Vậy vẫn luôn luôn là cảm thấy không quen! Đừng đỡ nó, để nó tự đi!"
Bọn họ cũng không có chú ý tới, cách một đạo tường bên kia, Mặc Dung Uyên nghe đến mấy cái này lời nói xong, sắc mặt lập tức liền trầm xuống dưới.
Lưu gia gia cũng nghe lời đó, thở dài một hơi, "Hàn gia này a...... Xưa nay đã như vậy, đáng thương cho tiểu cô nương này!"
Chuyện lúc trước ông đã biết rồi, lúc trước chính mình té xỉu khi là này tiểu cô nương đã cứu ông, Lưu gia gia vẫn luôn đối này tiểu cô nương ấn tượng khá tốt. Tuy rằng không quen nhìn Hàn Tử Tư bọn họ đối xử như vậy với một tiểu cô nương, nhưng này dù sao cũng là việc nhà của người khác, bọn họ cũng không tiện nhúng tay.
"Chỉ hy vọng tiểu cô nương này về sau có thể gả cho một nhà nào tốt hơn......"
Lưu gia gia thở dài, lại không có chú ý tới, khi mình nói đến mấy lời này, thiếu gia mà ông ta nuôi nấng từ nhỏ đến lớn đang vẻ suy tư cái gì đó......
Hàn Mộ Vi thực mau trở lại chính mình phòng.
Hàn Tử Tư ngồi ở phòng khách uống trà, nhìn đến cô trầm mặc không lên tiếng, lửa giận lại nhịn không được thăng lên:
"Bà xem kìa xem cái dáng vẻ của nó đi...... lúc trước bị cho là người câm thì còn thông cảm vài phần, hiện tại còn không bằng cái người câm! Về nhà cũng không biết nói một câu!"
Lưu Băng Tinh một bộ lo lắng sốt ruột bộ dáng, "Chính là Vi Vi vẫn cứ như thế này, cũng không phải là chuyện tốt......"
Nhìn nhìn Hàn Tử Tư ánh mắt, thử tính nói: "Lão gia, tôi gần nhất nhưng nghe nói, Vi Vi từ lúc bắt đầu mở miệng nói chuyện, liền trở nên quái quái...... Mỗi ngày không đến thời gian cơm chiều đều không có trở lại, hơn nữa, lần trước Tiểu Vũ đi ngang qua lớp con bé, cư nhiên nghe nói Vi Vi trộm tiền quỹ trong lớp...... Ngày hôm qua tôi đi ngang qua ngân hàng, còn nhìn đến Vi Vi lấy không ít tiền......"
- ------