- Baba, con muốn nhờ người 1 việc.
- Con nói đi. Bất kể việc gì ta đều có thể làm cho con.
- Con muốn biết mọi thông tin về người tên Lam Duẫn Ninh.
- Được rồi. Ta sẽ cho người điều tra.
- Con gái! Đây là tài liệu con cần.
Tên: Lam Duẫn Ninh
Tuổi: 22
Gia đình: Cha là Đại tướng- Lam Duẫn Nhân, mẹ là Tổng tài L thị- Liễu Nhược Y. Vợ là Tổng tài S thị Sở Thiên Ngưng và chưa có con cái.
Bản thân: Từ 16 tuổi tụ tập ăn chơi với các thế gia công tử, tiểu thư. Đặc biệt là qua lại với rất nhiều phụ nữ. 2 tháng gần đây nhập viện do ngộ độc cồn, tỉnh lại liền hồi tâm chuyển ý. Nhập ngũ cách đây 1 tháng.
- Baba! Ngài thấy tên này thế nào?
- Tên này dù quá khứ không tốt đẹp nhưng cứu được con ra ngoài quả thật không tệ.
- Con muốn hắn làm chồng con, làm cha của đứa nhỏ. Chỉ có như vậy con mới có thể làm Lam thiếu phu nhân cả đời sung sướng, vinh hoa phú quý.
- Con thật giỏi nha! Chỉ cần kết thân được với gia đình Đại tướng thì việc buôn bán của ta sẽ không gặp khó khăn bởi mấy tên Hải quan. Đúng là con gái giỏi của cha. Thật thông minh.
- Con chẳng quan tâm đến việc buôn bán của cha. Chỉ cần Lam Duẫn Ninh thuộc về con là được.
Nhìn ra ngoài cửa bằng nụ cười quyến rũ, xảo quyệt:" Duẫn Ninh! Anh và toàn bộ tài sản của anh sẽ thuộc về em".
- Ngưng Nhi! Con tỉnh lại rồi! Mẹ lo quá!
Sở Thiên Ngưng mở mắt ra thấy mẹ mình ngồi bèn cạnh thần sắc lo lắng, đâu còn dáng vẻ của 1 Tổng tài băng tuyết, nàng như 1 nữ hài nhào vào lòng mẹ bật khóc:
- Mẹ ơi! Mẹ! Con phải....... làm gì bây..... giờ? Con..... phải làm....
sao đây? Sao.... Duẫn Ninh..... có thể trả thù...... con 1 cách..... tàn nhẫn..... như vậy?
Bà Vũ Ngọc Diệp thấy con gái vừa khóc vừa nức nở oán trách. Bà ôm nàng, xoa đầu nàng an ủi:
- Ngưng Nhi! Nghe mẹ nói! Duẫn Ninh thật sự rất yêu con nhưng nó còn trách con ngày trước nói lời tuyệt tình mà không dám nhận. Mẹ tin nó không làm gì có lỗi với con đâu.
- Thật hả mẹ?
- Ân. Con có muốn sang bên chỗ chồng con không?
- Ân.
Được mẹ dìu sang phòng bệnh của Lam Duẫn Ninh. Sở Thiên Ngưng bất ngờ thấy 1 nữ nhân đang đứng khóc, kể lể với cha mẹ chồng, còn đứa nhóc thì không ngừng an ủi mẹ nó:
- Mama! Đừng khóc nữa. Baba sẽ tỉnh lại và dẫn cả nhà ta đi công viên giải trí mà.
Nữ nhân kia nghe vậy liền lấy vạt áo chấm nước mắt thật giả tạo, nàng ta liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngưng đầy căm phẫn: "Sao ông trời lại bất công đến vậy, không được chồng yêu thương mà vẫn có thể đứng vững ở cái vị trí Lam thiếu phu nhân. Nữ nhân này quả thật cao tay". Mọi người trong phòng không ai nhìn thấy cái nhìn cái nhìn ác ý của nữ nhân kia trừ Sở Thiên Ngưng. Nàng đã nhìn thấy ánh mắt đầy thù địch, căm phẫn của nàng ta. Thiên Ngưng bước lại gần vợ chồng Lam Duẫn Nhân, lướt qua nàng ta:
- Cha mẹ! Nàng ta là ai? Sao lại ở trong phòng của Ninh.
" Ninh! Gọi thân thiết như vậy chẳng lẽ điều tra là sai"- nàng ta lo lắng trong lòng. Hiểu được thắc mắc của con dâu, bà Liễu Nhược Y bèn lên tiếng:
- Cô ta nói cô ấy tên là Hắc Yến Nhi, 30 tuổi và đứa nhóc kia là Hắc Nhuận. Cô ta luôn khẳng định đứa bé kia là máu mủ của Ninh Nhi. Nhưng dù có thế nào thì nhà họ Lam đã có con dâu là con nên ngoài sự đồng ý của Ninh nhi mẹ sẽ không chấp nhận người nào khác. Huyết thống nhà họ Lam chỉ có thể là con sinh ra.
Sở Thiên Ngưng xúc động trước lời nói của mẹ chồng, người ta nói mẹ chồng và nàng dâu là không thể hòa hợp được nhưng với nàng thì mẹ chồng còn hòa thuận hơn là chồng. Nàng nắm tay bà, quay sang hỏi Hắc Yến Nhi:
- Cô có bằng chứng gì chứng minh Hắc Nhuận là con trai của Duẫn Ninh.
Chứng kiến cảnh mẹ con đồng sức của 2 người, Hắc Yến Nhi tuy lo lắng nhưng đã đi đến nước này là phải liều:
- Hắc Nhuận thật sự là con của Duẫn Ninh. 6 năm trước khi tôi đi làm tiếp viên của quán bar thì gặp anh ấy đang uống rượu với bạn bè. Anh ấy uống rất nhiều và say khướt, bạn bè thuê phòng ngủ tại quán cho Duẫn Ninh. Khi tôi đến gọi cửa đưa đồ đến thì cửa phòng bật ra và có người kéo tôi vào đó. Đêm đó chuyện gì xảy ra mọi người cũng biết. Sáng tôi tỉnh dậy thì anh ấy chỉ nói với tôi rằng:" Cô mau đi khỏi đây đi. Cầm theo tiền và đừng để ai biết tôi qua đêm ở đây với cô". Tôi hốt hoảng với theo hỏi tên anh ấy nhưng Duẫn Ninh chỉ lãnh đạm nói 3 chữ:" Lam Duẫn Ninh". Rồi từ đó anh ấy không đến quán nữa. 3 tháng sau tôi phát hiện mình đã mang thai, chủ quán sợ vướng chân vướng tay nên đã đuổi việc tôi. Tôi trở về nhà thì mọi người lại không chấp nhận 1 đứa con gái không chồng mà chửa. Tôi lăn lộn 1 mình vừa đi làm, tự chăm mình, tự đi bệnh viện khám thai 1 mình. 5 năm trời tôi làm mẹ đơn thân. Tôi không ngại khổ nhưng Nhuận Nhi thật tội nghiệp. Thằng bé luôn bị bạn bè trêu chọc là không có cha, luôn bị bắt nạt. Tôi không biết làm sao để an ủi con mỗi khi nó đòi cha. Tôi xin mọi người hãy để Nhuận Nhi nhận cha, nhận liệt tổ liệt tông. Dù có đuổi tôi đi tôi cũng chịu.
Nói xong nàng ta khóc thê thảm như có người chết. Câu chuyện được thêu dệt 1 cách hoàn hảo khiến người ngoài nhìn vào thấy Hắc Yến Nhi là người bị hại, 1 người mẹ đơn thân tội nghiệp còn Lam Duẫn Ninh là tên vô trách nhiệm, bội tình bạc nghĩa. Đứa bé vội vàng lấy tay lau nước mắt cho mẹ nó. Nhìn nó, Hắc Yến Nhi không khỏi chán ghét:" Quả là cha nào con nấy, con của tên Bạch Mao cũng như cha nó giả tạo phong độ, ôn nhu trước mặt nữ nhân. Nó gọi Duẫn Ninh bằng baba ngọt lịm. Nhưng dù sao có cũng là quân cờ hữu ích của nàng mình". Cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt khiến người ta thương hại nhưng lại mặt dày mày dạn ỉ ôi tại người Sở Thiên Ngưng:
- Tôi xin cô hãy cho đứa nhỏ nhận cha đi. Cô cũng hiểu nỗi lòng của 1 người mẹ đơn thân như tôi mà. Tôi cầu xin cô.
Màn tiểu thiếp cầu xin chính thất khiến Sở Thiên Ngưng bực bội, nàng đẩy tay cô ta ra:
- Chúng tôi không thể tin lời cô được. Cô còn gì để khẳng định lời cô nói chứ?
- Chúng ta có thể xét nghiệm DNA. Tôi cam đoan những gì mình nói là thật.
- Được! Vậy chúng ta đi làm ngay lập tức.
Tóc của Lam Duẫn Ninh và cậu nhóc Hắc Nhuận được để riêng niêm phong trong 2 túi khác biệt. Mọi thứ được tiến hành và 30 phút sau kết quả sẽ được thông báo.
CẠCH
Tiếng cửa phòng xét nghiệm mở ra, bước ra ngoài là 1 bác sĩ tầm 50 đến 60 tuổi, hói đầu và bụng bia. Ông ta đưa hồ sơ kết quả đến cho gia đình rồi lướt qua Hắc Yến Nhi cho cô ta 1 cái gật đầu an tâm. Hồi hộp kèm lo lắng, Sở Thiên Ngưng 2 tay run run mở hồ sơ và kết quả:
Kết quả xét nghiệm ADN
Bên A: Lam Duẫn Ninh- Nam- 22 tuổi
Bên B: Hắc Nhuận- Nam- 5 tuổi
Độ NST ADN: Trùng hợp 98,9%
Kết luận: Cùng huyết thống & có mối quan hệ là cha con.
9h45' ngày X tháng Y năm Z
Bác sĩ
Mai Hồng Thức
( Đã kí tên và xác nhận đóng dấu)
- Ngưng Nhi! Có chuyện gì vậy? Đưa tờ kết quả mẹ xem?
Bà Vũ Ngọc Diệp giật lấy tờ giấy từ tay con gái đưa cho mọi người xem. Ai nấy đều không khỏi tái mét. Sở Thiên Hùng vốn là người nóng nảy, ông không chịu đựng được nữa, mặc kệ thông gia nhà mình quyền uy chức trọng thế nào, ông tóm cổ áo Lam Duẫn Nhân hằm hè:
- Các người dạy con mình thế à? Nó ăn nằm với người ta để có đứa con lớn như thế này hôm nay mới bị phát giác. Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi! Tại sao con gái tôi có thể chịu khổ ở gia đình các người như thế chứ? Tôi tuyên bố con gái tôi sẽ li dị với đứa con trai quý tử của 2 người. Chúng tôi sẽ chuyển đơn li hôn đến nhanh nhất. Cáo từ.
Nói rồi Sở Thiên Hùng lôi kéo vợ và nữ nhi đi thẳng ra xe. Sở Thiên Ngưng đờ đẫn mặc người bài bố, nàng bây giờ chỉ như con rối gỗ vô tri vô giác. Đứng 1 bên nhìn cảnh gia đình hỗn loạn, Hắc Yến Nhi mở cờ trong bụng:" Mọi thứ đều diễn ra đúng kế hoạch"
- Cô có biết lộ ra là tôi có thể đi tù không hả?
- Tôi biết chứ!
- Cô biết sao cô còn bắt tôi làm?
- Giờ ông sửa kết quả để có tiền hay cứ ở đẫy lĩnh vài đồng lương nhỏ ở bệnh viện.
Hắc Yến Nhi rút 5 xập tiền dày cộp đưa đến trước mặt tên bác sĩ bất lương Mai Hồng Thức kia. Hắn thấy tiền mắt sáng như sao vồ lấy thì nàng ta rút tay lại:
- Giờ ông có chịu làm hay không đây?
- Tôi làm. Tôi sẽ làm. Tiền của tôi. Mau đưa tiền cho tôi.
Hắc Yến Nhi vui vẻ đưa 5 xập tiền cho lão dặn dò rồi quay lưng đi:" Đúng là tên già ngu ngốc. Không biết Hắc lão gia tử là dân chuyên làm tiền giả. Phen này thì cả người đó và khối gia sản kếch xù sẽ là của ta. Hahahaha". Vừa đi vừa nở nụ cười quỷ dị khiến những người xung quanh không khỏi sợ hãi độ âm hiểm của nữ nhân rắn rết này.